Khi phiền muộn hãy đọc bài này
Đời người ngắn ngủi, bạn có biết như thế nào là hạnh phúc? Người không cần thật đẹp, chỉ cần có tình yêu thương; người không cần phải thật giàu, chỉ cần cảm thấy ấm áp. Biết thỏa mãn, biết đạm bạc, đó chính là hạnh phúc!
Có một số việc, không phải không để ý, mà là có để ý thì sẽ như thế nào đây!
Đời người không có chữ nếu, chỉ có hậu quả và kết quả.
Trưởng thành chính là dùng nụ cười để đối diện với mọi việc.
Đường, có lúc không thông thì ta sẽ chọn đi đường vòng.
Tâm, lúc không thoải mái, thì ta xem nhẹ nó đi.
Tình cảm, đến lúc rời bỏ, nên để tùy ý.
Có một số việc, cố gắng chút sẽ trôi qua.
Có một số người, rất hung ác thì nên quên đi.
Có chút khổ sở, chỉ cần cười lên sẽ tiêu tan hết thảy.
Có tổn thương, đau đớn qua đi, còn lại chính là sự kiên cường.
Rượu, không uống thì sẽ không say; người, không mệt mỏi sẽ không gục ngã; tâm, không bị thương sẽ không tan nát; việc, không học sẽ không biết.
Vạn người theo không bằng một người thương; vạn người yêu không bằng một người hiểu. Chuyện tình cảm không ai có lỗi với ai, chỉ có ai không hiểu ai; người cùng với người không có ai rời bỏ ai, chỉ có thể là ai không biết quý trọng ai.
Người không cần thật đẹp, chỉ cần có tình yêu thương; người không cần phải thật giàu, chỉ cần cảm thấy ấm áp.
Biết thỏa mãn, biết đạm bạc, đó chính là hạnh phúc! Trong cuộc đời có một người yêu ta, hiểu ta, bao dung ta, lo lắng cho ta, thì ta chính là người hạnh phúc nhất.
Nếu có một ngày, có một người sẽ đi vào cuộc sống của ta, làm cho ta hiểu được vì sao ta cùng với những người khác đều không có kết quả. Kỳ thực, không có cái gì là không thể buông tay.
Thời gian trôi qua, khi ta nhìn lại, ta sẽ phát hiện, những thứ mà ta tưởng sẽ không thể buông tay, chỉ như là một lực đẩy, giúp ta trưởng thành.
Khi biết rằng mình có thể phấn đấu, thì đừng bỏ cuộc.
Chờ đợi thật khổ sở, nhưng hối hận sẽ càng khổ sở hơn.
Lúc tâm tình không tốt, nhắm mắt lại, tự nói với chính mình, đây chỉ là ảo giác.
Khóc cho mình nghe, cười cho người khác nhìn, đây được gọi là nhân sinh.
Cho dù chính mình không vui vẻ, cũng tuyệt đối không đi quấy nhiễu hạnh phúc của người khác, đây là nguyên tắc.
Những chuyện đã qua thì hãy để cho nó qua đi, nhất định hãy để nó qua đi.
Cho dù đánh mất tất cả, cũng không được đánh mất nụ cười.
Cuộc đời không có điểm dừng, hiện tại luôn là điểm xuất phát.
Cuộc đời không có điểm dừng, hiện tại luôn là điểm xuất phát. (Ảnh: carnmodel.com)
Bất cứ ở đâu, bất cứ khi nào, không thể bỏ cuộc, chỉ có thể giữ vững ý chí phấn đấu, mới có thể chứng tỏ được sự tồn tại của sinh mệnh.
Cuộc sống mặc dù có khó khăn, nhưng nhất định phải tự mình đứng vững, không được dễ dàng dựa vào người khác. Học cách nhẫn nại, đừng phạm sai lầm của người khác, cũng đừng lấy sai lầm của người khác mà trừng phạt chính mình.
Hôm nay có thể là đại sự, nhưng tới ngày mai sẽ trở thành việc nhỏ; Năm nay sẽ là đại sự nhưng tới sang năm sẽ trở thành chuyện đã qua; kiếp này là đai sự, nhưng đến kiếp sau sẽ thành truyền thuyết. Chúng ta cùng lắm cũng chỉ là người có chuyện xưa mà thôi, cho nên, trong cuộc sống, trong công việc gặp việc không như ý, thì hãy nói với chính bản thân mình rằng: Hôm nay sẽ là quá khứ, ngày mai sẽ là tương lai, một ngày mới lại bắt đầu, cần buông bỏ hết thảy mọi thứ.
Đời người tựa như cây Bồ công anh, nhìn thì như tự do, nhưng thân bất do kỷ. Nhân sinh không có nếu, chỉ có hậu quả cùng kết quả.
Vận mệnh chỉ do mình nắm giữ, người khác không thể nắm được.
Trưởng thành, chính là dùng nụ cười để đối diện với mọi việc.
Cái gì là của mình, thì sẽ là của mình. Càng muốn chiếm lấy thì càng dễ dàng mất đi.
Đức Hạnh biên dịch
Đời người, hiểu thấu “3 và 7″ là nắm được hạnh phúc
Hạnh phúc đôi khi tưởng chừng như xa vời, nhưng thực ra nó ở ngay bên cạnh mỗi chúng ta. Đừng mải mê theo đuổi những thứ cao xa, chậm lại bước chân, hưởng thụ từng phút giây của cuộc sống.
Có phải bạn đang lạc hướng trong tìm kiếm hạnh phúc. (Ảnh: Baidu)
Cuộc sống tấp nập hối hả qua đi thật nhanh, mới ngày nào còn lang thang đây đó nô đùa với đám bạn, hôm nay ngoảnh đầu nhìn lại mới thấy mình đã già.
Cuộc đời ngắn ngủi, thời gian không đợi người, nhưng đôi khi ta lại mải miết tìm kiếm truy cầu hạnh phúc, mà quên đi cách hưởng thụ cuộc sống. Niềm vui và hạnh phục kỳ thực rất đơn giản, chỉ là ta đã lãng quên mà thôi.
Khi bạn không vui
Hãy nghĩ cuộc đời là phép toán trừ, và “quên” là công cụ để thực hiện, loại bỏ đi tất cả những thứ làm ta phiền não, cớ gì phải tức giận vì những người không đáng.
Không màng chuyện cũ, không tính toán ân oán, ăn một bữa cơm thật ngon, ngủ một giấc thật dài, thị phi ngày hôm qua, hôm nay tỉnh dậy sẽ là quá khứ. Hãy tiến về phía trước, sống cho hiện tại và tương lai.
Khi bạn bất mãn
Hãy so sánh mình với người nghèo, chúng ta sẽ hiểu rằng biết đủ chính là hạnh phúc.
So sánh mình với người bệnh, chúng ta sẽ hiểu sống khỏe mạnh chính là hạnh phúc.
So sánh với người đã khuất, chúng ta sẽ biết còn sống chính là hạnh phúc.
Sống đơn giản, biết coi nhẹ, chính là hạnh phúc.
Sống đơn giản, biết coi nhẹ, chính là hạnh phúc. (Ảnh: UltraLinx)
Khi bạn so đo
Hãy nghĩ đến con người ở trong thế gian cũng tựa như bọt xà phòng, thoáng chốc rồi sẽ tiêu tan, đến thế gian tay trắng, ra đi cũng là tay trắng, một hạt bụi cũng không thể mang theo.
So đo thiệt hơn chỉ có thể làm ta thêm tổn hại, cái gì của mình ắt sẽ thuộc về mình, không của mình thì tranh giành cũng không được. Con người vốn rất nhỏ bé, sống vô tư thuận theo tự nhiên thì mới có thể vui vẻ hạnh phúc.
Hạnh phúc ẩn sau sự không trọn vẹn
Một chiếc điện thoại đắt tiền, 70% chức năng là không dùng đến;
Một biệt thự xa hoa, 70% diện tích là không được sử dụng;
Một trường đại học; 70% kiến thức của giáo sư là sinh viên không cần.
Đời người cũng vậy, trong 10 phần thì chỉ có tìm kiếm niềm vui trong 3 phần, 7 phần còn lại chính là phải bỏ qua, phải quên đi, phải buông xuống. Hãy sống thật đơn giản để tận hưởng 3 phần thuộc về mình. 
Lê Hiếu biên dịch
Câu chuyện nhỏ đạo lý lớn: Lưu Vũ Tích ngăn thuyền đắm
Người ta vẫn thường nói, tai họa đến đôi khi không phải vào những lúc khó khăn cơ cực, mà nó thường xuất hiện khi người ta cảm thấy thỏa mãn, muốn dung túng bản thân mình.
Họa nạn dễ xảy ra nhất vào lúc người ta cho rằng mình đã bình an vô sự.
(Ảnh: Chuansong)
(Ảnh: Chuansong)
Lưu Vũ Tích đi thuyền từ Biện Thủy, dự định qua sông Hoài đi đến bờ phía Đông. Khi người chèo thuyền mở dây thừng buộc thuyền, cảnh báo với Lưu Vũ Tích rằng: “Hiện tại con nước đang rất mạnh, thuyền không chắc chắn lắm, nên cần phải chuẩn bị các dụng cụ cứu nạn từ trước, phòng trừ chuyện xảy ra ngoài ý muốn”.
Lưu Vũ Tích nghe xong, tâm trạng lập tức bất an, cảm giác như tại nạn phảng phất ở đâu đó. Ông lệnh cho những tùy tùng của mình nói: “Hãy dùng vải cũ và bông bịt kín những lỗ thủng trên thuyền lại, lấy bùn đất đắp vào những kẽ nứt trên thuyền, múc hết nước đã ngấm vào khoang ra bên ngoài”.
Đến lúc những người giúp việc đã thấm mệt thì Lưu Vũ Tích đích thân làm. Buổi tối, ông đốc thúc người hầu nâng cao cảnh giác, chuẩn bị thật tốt những biện pháp phòng hộ; ban ngày cũng liên tục kiểm tra.
Gặp phải sắc trời âm u, thì không dám tiến lên phía trước; nghe thấy tiếng gió khác với thường ngày, cũng lập tức ngừng thuyền. Ngày nào cũng thận trọng kỹ lưỡng vượt qua như vậy. Cuối cùng cũng thuận lợi đi qua được những vùng nước nguy hiểm, đến được vùng mặt sông tĩnh lặng.
Người trên thuyên đều thở dài nhẹ nhõm. Người chèo thuyền kéo cánh buồm xuống, để mái chèo nằm ngang, từ từ tiến vào gần bờ sông Hoài Âm, xuống thuyền lên bờ. Có những người đi dạo quanh các cửa hàng, có người đến tiệm uống rượu, còn các sai dịch thì đều yên tâm nằm ngủ, Lưu Vũ Tích cũng nghĩ chẳng có gì phải lo lắng nữa, cũng tựa mình vào mạn thuyền nghỉ ngơi.
Đến nửa đêm, trong lúc mọi người không để ý, nước sông đã ngấm vào lớp vải lâu ngày bị mục bít tại các khe hở vốn có của thuyền rồi từ từ tiến vào thuyền. Nước cứ càng lúc càng mạnh hơn, cuối cùng làm thủng thân thuyền, tràn vào trong khoang. Cho đến khi nước tràn ngập khoang thuyền, mọi người mới phát hiện ra, hoảng hốt la hét, nhưng đã quá muộn, không thể cứu vãn được nữa.
Mọi người tất cả đều liều mình nhảy ra khỏi thuyền, bám vào mô đất ở bên bờ. Trong chớp mắt chiếc thuyền đã nghiêng về một phía, rồi chìm nghỉm xuống dưới lòng sông. Mọi người mặc dù đã thoát được nạn, nhưng hành lý và vật phẩm toàn bộ đều đã mất hết.
Lưu Vũ Tích đứng ở trên bờ, nhìn con thuyền chìm nghỉm, cảm thán nói: “Lúc trước ta thời thời khắc khắc cảnh giác, vì vậy dù có nước mạnh sóng lớn, cũng không gặp nạn. Hôm nay an nhàn, nước sông bình lặng, lại xảy ra chuyện. Xem ra, con đường khiến người ta sợ hãi quả thật không có phương hướng cố định, nó không xuất hiện khi người ta sợ hãi, mà lại xuất hiện khi người ta cho rằng mình đã ở trên hành trình bình an!”.
Cậu chuyện này cho chúng ta thấy rằng, họa nạn dễ xảy ra nhất vào lúc người ta cho rằng mình đã bình an vô sự.
Ghi chú: Lưu Vũ Tích (772 – 842) là nhà văn, nhà thơ người Trung Quốc. Ông sinh tại Lạc Dương, Hà Nam, nguyên quán tổ tiên ở Trung Sơn. Lưu Vũ Tích năm mười chín tuổi học ở Trương An, ông đỗ tiến sĩ năm 21 tuổi, sau lại đỗ khoa Bác học hoành từ.
Từng sống lâu ở vùng sông Sở núi Ba, ông đã yêu mến học tập ca dao địa phương. Điều này đem lại cho thơ ca ông một phong vị mới. Thơ ông trong trẻo, hùng hồn, tiết tấu khá hài hoà. Đương thời ông sánh ngang với Bạch Cư Dị.
Lê Hiếu biên dịch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét