10 câu này, người làm con đừng bao giờ nói ra với bố mẹ dù là "lỡ miệng"!
Bất luận là bố mẹ đã chăm sóc, giáo dục ta ra sao nhưng ít nhất, mẹ cũng đã mang thai ta 9 tháng 10 ngày và sinh ta ra trên cõi đời này, cho ta nhìn thấy tất cả mọi thứ, thiện ác xấu đẹp mà nếu không được sinh ra, ta chẳng thể nào biết được.
Thế nên, phận làm con, đừng làm những việc để rồi sau này hối hận, hãy đối xử thật tốt với người đã sinh ra ta, đừng đợi đến khi họ không còn nữa, mới biết trân trọng, khi đó, tất cả đều đã muộn mất rồi!
Và xin hãy nhớ, đừng bao giờ nói với bố mẹ 10 câu dưới đây, cho dù chỉ là "lỡ lời".
1. Được rồi, được rồi, biết rồi, dài dòng quá!
Thật đáng thương cho những người làm cha mẹ trong thiên hạ. Nhiều người không hề nhận ra rằng, sự "dài dòng" của bố mẹ thực ra cũng là một niềm hạnh phúc.
Không ít người đã rất mong bố mẹ có thể nói với mình, nói nhiều bao nhiêu cũng được nhưng ước nguyện đó chẳng bao giờ thành hiện thực.
2. Có việc gì không ạ? Vậy con gác máy đây.
Bố mẹ gọi điện thoại cho con cái, trừ những khi có việc phải thông báo thì phần đông là muốn chuyện trò với con, nghe tiếng con, chúng ta liệu có hiểu được dụng ý này của bố mẹ? Thế nên, dù không có chuyện gì đi nữa, cũng đừng lúc nào cũng vội vã gác máy, khiến cha mẹ trạnh lòng.
3. Có nói bố/mẹ cũng không hiểu, đừng hỏi nữa.
Thực ra, bố mẹ chỉ muốn nói chuyện với con cái mà thôi, ngay cả việc hỏi những chuyện họ không biết, cũng chỉ là cái cớ để bố mẹ - con cái có thể nói chuyện nhiều hơn với nhau.
4. Nói với bố/mẹ bao nhiêu lần rồi là không cần bố/mẹ làm, làm cũng có ra gì đâu.
Với những việc bố mẹ không thể làm, chúng ta cũng vì quan tâm đến bố mẹ mà không muốn họ làm nhưng xin đừng nói nặng lời, bởi như thế, chúng ta sẽ khiến bố mẹ cảm thấy họ là người vô dụng.
5. Quan điểm của bố mẹ bây giờ đã lỗi thời lâu rồi.
Góp ý của bố mẹ có thể bây giờ không áp dụng được hoặc không đem lại hiệu quả nhưng chúng ta có thể thay đổi cách phản ứng của mình hay không? Bố mẹ sẽ rất buồn khi phải đón nhận cách phản ứng gay gắt này của chúng ta đấy.
6. Đã bảo bố/mẹ đừng dọn phòng con nữa mà, bố/mẹ xem, giờ đồ cần tìm chẳng thấy đâu.
Phòng riêng của mình, bản thân minh thu dọn, nếu không thu dọn, cũng đừng làm tổn thương đến lòng tốt, sự quan tâm của các cụ dành cho con cái.
7. Con muốn ăn gì tự con biết, bố mẹ đừng can thiệp.
Bố mẹ mong ngóng chúng ta về ăn cơm, gửi tình yêu, sự quan tâm vào từng món ăn, thế nên, hãy vui vẻ mà hưởng thụ, đừng "nhảy dựng" lên khi mình đang được đối xử quá tốt như vậy.
8. Đã nói không ăn đồ thừa rồi, sao cứ mãi không nghe.
Các cụ cả đời tiết kiệm, đó đã trở thành thói quen khó có thể sửa đổi được. Thế nên nếu bố mẹ dùng lại đồ cũ, hãy nhẹ nhàng nhắc nhở hoặc tìm cách xử lý đồ thừa cho thật hợp lý, tránh nặng lời khiến bố mẹ buồn.
9. Con tự biết tính toán, bố/mẹ nói nhiều thế không chán à?
10. Những thứ này đã nói không cần nữa rồi, chất đống ở đây để làm gì chứ!
Những câu nói trên, liệu có ai trong chúng ta chưa bao giờ dùng để nói với bố mẹ mình.
Tôi nghĩ rằng, hầu hết những người làm con, khi đọc bài báo này, hẳn đều bất giác nghĩ về bố mẹ, nghĩ lại xem mình đã bao giờ, đã bao nhiều vô tình làm bố mẹ đau, dù rằng những lời mình nói ra, đôi khi chỉ là lỡ miệng.
Vì con cái, bố mẹ chẳng tiếc thứ gì, kể cả là mạng sống của mình. Thế nhưng, hãy ngẫm lại xem chúng ta đã làm được gì cho bố mẹ? Chúng ta đã thực sự quan tâm, chú ý đến bố mẹ hay chưa?
Nếu như có một ngày, bạn phát hiện cây cối hoa cỏ bố trồng bị bỏ mặc, nếu như có một ngày, bạn phát hiện tủ áo, nền nhà thường bám đầy bụi;
Nếu như có một ngày, bạn phát hiện đồ ăn mẹ nấu mặn không thể ăn, nếu như có một ngày, bạn phát hiện bố mẹ thường hay quên khóa gas;
Nếu như có một ngày, bạn phát hiện thói quen của bố mẹ nay đã không còn là thói quen nữa, giống như việc họ không muốn ngày nào cũng tắm;
Nếu như có một ngày, bạn phát hiện bố mẹ không thích ăn rau quả giòn dai, nếu như có một ngày, bạn phát hiện bố mẹ thích ăn những đồ ăn nấu thật nát;
Nếu như có một ngày, bạn phát hiện bố mẹ thích ăn cháo, nếu như có một ngày, bạn phát hiện bố mẹ qua đường, phản ứng hết sức chậm chạp;
Nếu như có một ngày, bạn phát hiện trong lúc ăn bố mẹ ho liên tục, đừng cho rằng họ bị cảm hay nhiễm lạnh, đó là hiện tượng thần lão hóa dẫn đến việc khó nuốt.
Nếu như có một ngày, bạn phát hiện bố mẹ không thích ra ngoài nữa…
Nếu như có ngày đó, tôi phải nhắc bạn rằng, bố mẹ bạn đã già, các bộ phận trong cơ thể đã lão hóa và cần người khác chăm sóc. Nếu bạn không chăm sóc được, hãy giúp họ tìm người chăm sóc.
Cũng xin bạn hãy nhớ thường xuyên về nhà, thăm bố mẹ, để họ không cảm thấy mình đã bị bỏ rơi.
Ai rồi cũng sẽ già đi, bố mẹ sẽ già trước chúng ta. Dùng một trái tim yêu thương, kính hiếu, đặt mình vào địa vị của bố mẹ để nghĩ cho họ và chăm sóc họ, bạn mới có được sự nhẫn nại, mới không oán thán, trách móc.
Khi bố mẹ không thể tự chăm sóc mình, những người làm con cần phải nhận thức được rằng họ có thể mất kiểm soát trong việc đại, tiểu tiên, có thể sẽ có nhiều việc họ không thể làm tốt, có thể phòng sẽ có mùi lạ, bố mẹ không ngửi thấy, cũng xin đừng trách họ bẩn, họ hôi.
Làm con, bạn chỉ nên giúp bố mẹ dọn dẹp, duy trì cho bố mẹ lòng tự tôn.
Khi họ không thích tắm, hãy ấn định thời gian qua giúp bố mẹ tắm rửa, bởi khi đã già, có khi bố mẹ muốn tự tắm nhưng cũng không thể sạch.
Kể từ khi chúng ta cất tiếng khóc chào đời, bố mẹ đã cho ta biết bao nhiêu: Cho chúng ta ăn sữa, thay tã, thức thâu đêm suốt sáng những lúc ta ốm đau, cho ta đi học, ăn, chơi, học thêm… Chưa bao giờ bố mẹ ngừng yêu thương, quan tâm, hết mình vì ta dù chỉ một ngày.
Làm con, chúng ta hãy nhớ thật kỹ, hình ảnh của bố mẹ hôm nay chính là hình ảnh của chúng ta trong tương lai, hãy hiếu thuận với bố mẹ ngay khi còn có thể, bởi cây muốn lặng nhưng gió chẳng đừng, đừng để đến khi muốn phụng dưỡng nhưng song thân đã không còn nữa.
Bố đề nghị con trai gửi tiền hàng tháng, ông cụ qua đời, con dâu phát hiện sự thật bất ngờ
Câu chuyện dưới đây là chia sẻ của một nữ cư dân mạng tại Trung Quốc và đã được nhiều trang báo của nước này dẫn lại.
Theo trang mạng "Kinh nghiệm yêu thương" (Trung Quốc), chồng của cô (cư dân mạng chia sẻ câu chuyện) sinh trưởng tại một vùng nông thôn của Trung Quốc. Mẹ anh qua đời khi anh còn nhỏ, một mình bố nuôi anh khôn lớn.
Bố anh là một thầy giáo làng, khi đó lương rất thấp. Vì nhà nghèo nên tiền nuôi anh ăn học đại học đều phải vay mượn bạn bè và người thân của ông.
Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ở lại thành phố làm việc. Đến lúc kết hôn, nhờ vào cố gắng nỗ lực của bản thân, anh cũng tích góp được tiền mua được một căn hộ. Kết hợp với mức lương khá cao của cô, cuộc sống của hai người có thể coi là dư giả.
Anh tốt nghiệp được 3 năm thì bố anh nghỉ hưu. Sau khi kết hôn, 2 vợ chồng tính đón cụ lên thành phố sống cùng nhưng ông không chịu, nói mình không quen, thích cuộc sống ở nông thôn hơn.
Tuy nhiên, ông có một thỉnh cầu, đó là con trai gửi tiền dưỡng lão cho mình, mỗi tháng 600 NDT (khoảng hơn 2 triệu đồng).
Con dâu lấy làm lạ, ngẫm nghĩ: Trước đây bố làm giáo viên, hiện tại lương hưu mỗi tháng cũng được 2000 NDT (khoảng 6,6 triệu đồng), lẽ nào bố không đủ dùng? Sống ở nông thôn, chi tiêu cũng không tốn kém, bố cần nhiều tiền thế để làm gì nhỉ?
Nghĩ vậy, cô đề nghị với chồng, hay là hàng tháng cứ gửi đồ ăn, đồ dùng về cho bố, để bố đỡ phải tiêu tiền lung tung. Tuy nhiên, ông cụ nhất định không chịu, chỉ nhận tiền, không nhận thứ khác.
Không còn cách nào khác, hai vợ chồng hàng tháng gửi tiền đều đặn về cho bố, nhưng khi về quê thăm ông, cả hai đều rất ngạc nhiên vì trong nhà, bố chẳng sắm thêm thứ gì. Cô nói đùa với chồng: "Hay là bố lén tìm bạn đời?"
Bình thường sức khỏe của ông cụ khá tốt. Hơn thế, tâm trạng của ông cụ cũng rất thoải mái bởi trong làng, ông có rất nhiều bạn, hằng ngày uống trà, nói chuyện. Tuy nhiên, cách đây không lâu, bố chồng cô đột nhiên bị chảy máu não, người nhà đưa lên thành phố cấp cứu nhưng không kịp.
Ông cụ mất năm 76 tuổi. Lúc đưa tang, ngoài những người thân thích, còn có rất đông người lạ mặt cùng tham dự. Việc này khiến hai vợ chồng cảm thấy lạ lắm. Nhưng vì đang quá bận lo tang lễ nên chẳng ai lại hỏi.
Về sau, trong lúc cùng nhau thu dọn lại di vật của bố, hai vợ chồng mới phát hiện một cuốn sổ, trên đó ghi chi tiết từng khoản tiền đã tiêu. Vì từ trước đến giờ luôn tò mò không biết ông cụ đã tiêu tiền vào việc gì nên con dâu đã quyết định sẽ xem kỹ một lượt.
Theo đó, phần trước của cuốn sổ ghi chép những khoản tiền ông đã đem đi trả nợ người thân, nhưng càng về sau, càng đọc cô càng phát hiện dường như tất cả tiền đều dùng để mua đồ cho ngôi trường trong thôn hoặc trao tặng cho những em học sinh có thành tích tốt.
Khi đó, cô mới bất giác ngộ ra rằng, thì ra bố chồng mình thật vĩ đại. Và cuối cùng, cô đã hiểu tại sao người thân, bạn bè đối xử với ông nhiệt tình đến thế, lúc đưa tang, tại sao lại có nhiều người vừa thân vừa lạ đến tham dự đến thế.
Nhìn cuốn sổ ghi chép của bố, chồng cô đã khóc. Anh nói bố anh từ nhỏ đã dạy anh đạo lý làm người, biết tri ân, báo đáp. Ông cũng nhắc rằng anh có thể đi học là nhờ bạn bè thân thích của bố giúp đỡ, nên sau này thành đạt, không được quên những người đã giúp mình.
Phát hiện này đã đưa hai vợ chồng đến một quyết định, rằng hàng tháng, họ vẫn định kỳ gửi 600 NDT về quê, tiếp tục công việc của bố, giúp đỡ những đứa trẻ trong làng, hy vọng dưới suối vàng, ông cụ được ấm lòng.
Sau khi chia sẻ câu chuyện của mình, người phụ nữ đã viết thêm: "Tôi thật tự hào vì đã có một người bố chồng như vậy, và tôi cũng rất tự hào về chồng tôi."
Tình tiết câu chuyện dù có yếu tố bất ngờ nhưng hết sức giản dị, bao hàm nội dung nhân văn sâu sắc. Những hành động đẹp như thế, thực sự rất cần nhân rộng trong cuộc sống này.
-ST-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét