Nhãn

Thứ Ba, 29 tháng 10, 2019

Cảm ơn tất cả những gặp gỡ trong đời, tôi với bạn đều là có duyên
Người với người gặp nhau cần duyên phận; hiểu rõ một người cần có thời gian; kết giao một người cần sự chân thành; sống chung với một người cần sự độ lượng; muốn dùng người cần có trí tuệ; thưởng thức một người cần có nội hàm; học tập một người cần sự khiêm tốn.
Đời người gặp gỡ rất nhiều nhưng hiểu chẳng có bao nhiêu; quen biết rất nhiều nhưng gắn bó cũng không có mấy người. Nhân sinh cứ từng hồi gặp gỡ, từng hồi thấu hiểu, biển người mênh mông, chắc chắn rồi sẽ gặp được một người như vậy, sẵn lòng yên tĩnh bên bạn.
Có lẽ là xa cách nghìn trùng, có lẽ là đôi bờ cách biệt. Mặc cho thời gian trôi đi vội vàng, người đó vẫn cứ mãi yên tĩnh bên bạn, quan sát bạn, chăm sóc bạn, đứng nhìn bạn từ một nơi xa, vui với niềm vui của bạn, hạnh phúc với niềm hạnh phúc của bạn, trước giờ cũng không quấy rầy bạn.
Có lẽ, suốt cuộc đời này cũng không gặp bạn, vẫn yên tĩnh ở một nơi đủ gần để có thể thấy bạn, đủ xa để không làm phiền bạn, ai có thể nói đây không phải là một sự gặp gỡ hoàn mỹ!
Lặng yên chờ đợi duyên phận nhẹ nhàng đến
Sinh mệnh dài đằng đẵng, luôn có một chút duyên phận nhẹ nhàng đi đến và yên tĩnh ở lại. Có lẽ là giọt sương sớm, có lẽ là chiếc lá rụng cuối chiều, chỉ nhẹ nhàng ngoảnh đầu nhìn lại thì đọc hiểu được nỗi ưu thương của bạn, hiểu được niềm vui sướng của bạn.
ImageTừ nay về sau nếu không rời xa, vậy thì nhất định lưu lại, lặng lẽ chờ đợi, cùng người khóc, cùng người cười. (Ảnh: Pinterest)

Tôi vốn đạm bạc nhưng vô tình gặp được phồn hoa. Cho nên đối với sự náo nhiệt, cũng chỉ lặng lẽ mà làm một vị khách. Xưa nay không thích nói thẳng ra, tôi cũng vui vẻ, cũng hạnh phúc, chỉ là ưa thích sự yên tĩnh trong tâm hồn.
Chúng ta vẫn cứ bước về phía trước, phiêu bạt bốn phương. Cuộc sống có ngọt bùi cay đắng, có vui sướng bi ai. Nhưng có thêm bao nhiêu đi chăng nữa cũng không bù được cho sức khỏe. Cho nên chỉ cần khỏe mạnh thôi thì mặt cũng rạng rỡ vui cười.
Giá mà thời gian không trôi đi, ước gì chúng ta không phải ly tán. Tôi nguyện cùng bạn bước qua đau thương, gian khổ.
Giữ tâm thanh thản, nhẹ xem quá khứ khắc nghiệt đã trôi qua, chỉ còn năm tháng tĩnh lặng. Trong cuộc sống cứ thuận cảnh tùy duyên, thời gian hãy cứ trôi đi như nó phải là.
Biết ơn và trân quý những người đã xuất hiện trong cuộc đời bạn
Hết thảy những gặp gỡ đều là nhân duyên. Bất kể là sớm hay muộn thì vẫn luôn là đúng lúc, không cần phải tận sức, không cần phải cưỡng cầu.
Tin tưởng chắc chắn rằng, trải qua năm tháng gió mưa, chắc chắn sẽ có một người từ nơi phong trần mệt mỏi bước đến bên bạn.
Cũng hãy cứ tin rằng, luôn luôn có một người vì bạn mà đến. Nếu như người đó còn chưa xuất hiện thì cũng không nên nóng vội. Người đó chắc vẫn còn đang bước đi trên đường, vẫn còn đang chờ một cái ngoảnh đầu nhìn lại.
Người từ nơi xa mưa gió, vượt qua núi sông cách trở, chỉ vì một chữ duyên mà đến, ta sẽ thành kính mà nghênh đón, cẩn thận mà giữ gìn, cảm ơn người đã đến, dù là mãi mãi hay chỉ trong phút giây, cảm ơn người đã xuất hiện.
Năm tháng vội vàng, vật đổi sao dời, nhưng có người vẫn lặng yên ở lại bên bạn, cam tâm tình nguyện, không oán không hận, vẫn cứ nhẹ nhàng ấm áp.
Nguyện rằng chúng ta sẽ cứ lặng lẽ bước đi bên nhau, chỉ cần vậy thôi thì mỗi ngày cũng là hoa xuân khai nở. Thật may mắn mà gặp được người, mang đến chút hơi ấm trong những tháng năm lạnh lẽo.
ImageBiết ơn và trân quý những người đã xuất hiện trong cuộc đời bạn. (Ảnh: Pixabay)

Cảm ơn người đã ở lại
Cảm ơn người đã bước đến từ phương xa đó. Cảm ơn người đã bình yên ở lại, chăm sóc yêu thương. Cảm ơn người đã ở lại, ta nguyện sẽ yên lặng bên người, vui cười cho hết năm tháng cuộc đời.
Ta không có thức ăn ngon, không có rượu quý, chỉ có một ly thiền trà, cùng vài áng văn thơ, vui đùa với cỏ cây hoa lá. Con đường phía trước bất kể là gian nan vất vả, mưa sa bão táp, chỉ mong có thể yên tĩnh cùng người mà vượt qua.
Đời người chìm nổi, vượt qua biển cả là đến cánh đồng xanh, đi qua đau thương rồi sẽ thấy hạnh phúc nơi cuối con đường. Không nên chỉ vì hạt bụi vô tình rơi khóe mắt mà che lấp đi cả tâm hồn.
Sẽ có đoạn đường hoan ca vui vẻ, lại có đoạn đường cô quạnh một mình. Lắng nghe tiếng gió thở dài, nhìn xem rừng cây than thở, chỉ mong có một người mãi bình yên bên cạnh, tĩnh lặng mà cảm thông.
Thế sự như gió cuốn đi, đảo mắt cái đã qua bao lần luân hồi. Chậm rãi quay đầu, một đường núi sông hiểm trở, cũng đã được năm tháng đau thương vẽ thành một bức tranh sơn thủy, thời gian cứ nhẹ trôi theo dòng sông ký ức.
Ước mong đời người, có được thì nên vui, không được cũng đừng buồn, tâm không truy cầu, mọi sự đều tốt đẹp, cứ tùy duyên mà hát ca.
Nếu bạn không có người thân, bạn bè, người yêu thương, vậy thì có lẽ con đường nhân sinh của bạn rất khác so với người bình thường, đừng vội đau buồn, đó là một món quà của thượng đế dành cho bạn, nhưng bạn phải tự mình bước đi.
Chân Chân biên dịch

Khi chúng ta thấy biết ơn cuộc đời, trái tim sẽ như đóa sen nở rộ
Cuộc sống như một phong cảnh đẹp, hoặc đậm hoặc nhạt, hoặc vui hoặc buồn, dù là thế nào đi nữa thì cũng phải sống. Có những nhớ nhung nhẹ nhàng buông bỏ là một loại giải thoát; có những người dần dần lãng quên là một cảm giác nhẹ nhõm.
Mang một trái tim đơn thuần đối với cuộc sống, không còn phải khổ não nghĩ đến những giấc mộng xa vời. Dù trên đường đi gặp mưa gió trắc trở, cũng nên biết đó là cảnh sắc phải trải qua, trong lòng hãy luôn hướng đến cầu vồng…
Gió nhẹ lướt qua, ánh nắng mặt trời mang theo sự nhiệt tình chiếu rọi từng ngóc ngách trong thành phố. Cơn gió lay động cành dương liễu, làm mặt hồ yên tĩnh gợn sóng lăn tăn. Phía xa là một mảng trời xanh biếc, rừng núi trập trùng, sông ngòi trải dài, làng quê thôn xóm, tất cả đan xen nhau một cách tinh tế. Thì thầm kể lại những nơi đã qua, lặng lẽ cùng đón mặt trời mọc rồi lặn. Đưa chúng ta đến một thị trấn nhỏ xinh đẹp, tìm một nơi thanh tịnh, tâm hồn như đóa sen nở rộ.
Cuộc sống như một phong cảnh đẹp, hoặc đậm hoặc nhạt, hoặc vui hoặc buồn, dù là thế nào đi nữa thì cũng phải sống. Có những nhớ nhung nhẹ nhàng buông bỏ là một loại giải thoát; có những người dần dần lãng quên là một cảm giác nhẹ nhõm. Bạn hãy nghe tiếng gió thì thầm; hãy nhìn những đám mây phiêu lãng, những cảnh sắc ở phía xa đẹp mê người. Tìm được một góc thanh tịnh, tâm hồn là đóa sen nở rộ.
Là một người trong sáng, trong tim nhất định đầy ắp những điều tốt đẹp. Từ trong chính tinh thần của mình, biến nỗi cô đơn trở nên tao nhã, khiến thứ phức tạp trở thành giản đơn, khiến linh hồn càng trở nên phong phú. Đọc một bài thơ ngắn, giải tỏa những cảm xúc bị kìm nén, chạm vào một đóa hoa đang nở, làm cho mặt hồ trong tâm khẽ lấp loáng một đợt sóng lay động.
Đời người, luôn phải trải qua nhiều chuyện, dẫu cho cay đắng ngọt bùi, hỉ nộ ái ố, nếm đủ những cảm xúc lẫn lộn, sao không tìm kiếm niềm vui, đơn giản hóa mọi chuyện. Điều gì đến sẽ đến, không thể biết trước, cũng không thể ngăn cản, thay vì chìm vào đau khổ, chi bằng buông bỏ, cố chấp đôi khi lại là xiềng xích trói buộc ta không nhìn thấy ánh sáng bên ngoài.
Có nhiều chuyện không cần phải nói ra, thời gian chính là liều thuốc tốt nhất. Hãy luôn nghĩ là, đối xử tốt với người khác, làm những chuyện có ích cho cho đời, thiện ắt sẽ có thiện báo. Con đường phải đi còn rất dài, chỉ cần mở rộng cửa sổ tâm hồn, gió nhẹ mây trôi, thản nhiên ung dung đối mặt với tất cả, buông bỏ những khổ sở trong lòng.
Bên ngoài cửa sổ, trăm hoa đua nở, dưới bầu trời xanh thẳm, những chú chim non ríu rít, một chén trà xanh, một căn phòng ngát hương hoa, xếp lại những cảm xúc mơ hồ trong buổi chiều nhạt. Bình thản trước vinh nhục được mất, không quan tâm thắng thua, hãy tin tưởng rằng sau cơn mưa trời lại sáng.
Bước đi giữa thiên nhiên rộng lớn, trong đôi mắt tràn ngập vẻ đẹp rực rỡ, từng đóa hoa nở, nhỏ bé mà thơm ngát; từng bãi cỏ xanh, tĩnh lặng mà tươi mới. Ngửi mùi thơm của nắng, trong lòng tràn đầy sự thỏa mãn, dù cho gặp chút mây mù cũng không sao cả. Đoạn đường mà chúng ta đi, chắc chắn sẽ có nơi phong cảnh đẹp đẽ. Trong thế gian ồn ào này, luôn giữ một mảnh sơn thủy trong lòng. Không loạn trong tâm, không khổ vì tình, không không sợ tương lai, không nhớ quá khứ.
Năm tháng sẽ luôn lưu giữ lại một vài ký ức, chúng ta đã từng vì một vài đoạn tình cảm mà mệt mỏi, vì một số thứ mất đi mà rơi nước mắt, vì một vài tiếc nuối chua xót mà thở dài. Trên con đường nhân sinh, ta có thể thấu hiểu bản thân mình, giác ngộ những đạo lý trong cuộc sống. Hoa nở hoa tàn chỉ là một quá trình, núi non sông nước, chỉ khác nhau cách nhìn ngắm, hãy tìm một nơi bản thân thuộc về. Phải luôn tin tưởng, chỉ có tâm hồn thuần khiết mới được mặt trời chiếu rọi.
Đời người, không có nút khởi động lại, chỉ có thể làm bản thân trở nên tốt hơn. Có vài chuyện, khiến chúng ta hiểu được rất nhiều; có vài người, giúp chúng ta càng trưởng thành kiên cường hơn. Cuộc đời này sẽ không trở lại lần nữa, vậy nên hãy nghiêm túc đi mỗi đoạn đường của mình, hưởng thụ những điều tốt đẹp mà cuộc sống mang lại, không phụ bản thân, không phụ sinh mệnh này.
Hãy trân trọng những người đã luôn âm thầm bên cạnh trên đường đời, dù là người thân, bạn bè hay là người yêu, đó là những giá trị trong cuộc sống, cũng là niềm hạnh phúc hiếm có. Thế giới này hào phóng như vậy, nó đã cho bạn tất cả, thậm chí còn nhiều hơn những gì bạn muốn. Những người yêu thương ta, chỉ mong được ở bên họ cả đời, chậm rãi hưởng thụ phần bình yên này. Sự đẹp đẽ này khắc sâu trong tim, trở thành lời nói dịu dàng nhất từ đáy lòng.
Sống vui vẻ, biết thỏa mãn, là mong mỏi chân thật mộc mạc nhất trong đời, hãy đặt trái tim mình soi dưới ánh mặt trời! Dưới ánh mặt trời, hãy nhìn ngắm thế giới, theo đuổi ước mơ, vui cười mà sống, tất cả, đều vô cùng tươi đẹp và sinh động.
Tuệ Tâm, theo SOH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét