Nhãn

Thứ Năm, 28 tháng 3, 2019

Ngừng giải thích với người khác, đó chính là lúc bạn chiến thắng tất cả.
Trong mọi hoàn cảnh của cuộc sống, khi bạn biết rằng, giải thích là những lời nói vô nghĩa nhất thế gian, thì bạn đã chiến thắng tất cả miệng lưỡi đàm tiếu và ánh mắt nhòm ngó, xăm xoi của người đời.
Điều quan trọng nhất trên đời chính là được sống cuộc đời của mình theo cách riêng của mỗi người. Khi bạn dám chọn sống thật với bản thân và dám làm những gì mình muốn, bỏ ngoài tai đàm tiếu miệng đời, đó cũng là lúc bạn chiến thắng cả cuộc đời của chính mình.
Nếu một người luôn muốn giải thích, muốn chứng minh với người khác, họ đã đi lạc trong nỗi ám ảnh của chính mình. Tại sao chúng ta lại phải bận tâm tới suy nghĩ và lời nói của người khác đến nỗi ảnh hưởng tới cuộc sống của mình như vậy? Đừng giải thích nữa, hãy để thời gian là câu trả lời.
Không chứng minh gì cả, bạn là người chiến thắng
Chuyện kể rằng có một anh tài xế chở bệnh nhân tâm thần cho bệnh viện tâm thần. Trong một lần đưa đón, anh ta để lạc mất ba bệnh nhân do sai sót. Vì để bảo toàn công việc của mình, anh ta đã lái đến trạm xe bus gần đó rồi mời chào chở miễn phí cho những ai về cùng đường. Nhờ thế, anh lừa được ba người hoàn toàn bình thường lên xe rồi chở thẳng vào bệnh viện.
Và sau cùng, trải qua rất nhiều nỗ lực, ba người họ mới có thể thoát khỏi trại tâm thần. Khi họ được rời đi, các phóng viên biết chuyện mới đến mời phỏng vấn để tìm hiểu thực hư ra sao. Phóng viên đã hỏi cả 3 người: Khi anh bị đưa vào trại tâm thần, anh đã dùng cách nào để tự giải cứu mình?
Anh chàng định luật học trả lời: Tôi nghĩ, tôi phải ra khỏi đó bằng mọi giá, tôi cần chứng minh bản thân mình không có bệnh.
Phóng viên: Anh chứng minh bằng cách nào?
Anh chàng định luật học: Tôi nói: “Trái đất này hình cầu”, đây là một chân lý hiển nhiên. Tôi nghĩ người nói lời chân lý ắt không thể nào là người mắc bệnh tâm thần được đúng không?
Phóng viên: Vậy anh đã thành công?
Anh chàng định luật học: Không, khi tôi nói câu này đến lần thứ 14 thì nhân viên y tá liền chích cho tôi một mũi an thần vào mông.
Đến phiên anh chàng chuyên gia xã hội học: Tôi nói với các bác sĩ và nhân viên y tá ở đó rằng tôi là một chuyên gia xã hội học. Tôi nói tôi biết cựu tổng thống Mỹ là Bill Clinton, còn cựu thủ tướng Anh là Tony Blair, khi tôi kể đến tận các đảo ở Nam Thái Bình Dương thì bọn họ cũng tiêm cho tôi một mũi. Sau đó tôi không còn dám nói gì nữa.
Phóng viên: Vậy là anh chàng nông dân cuối cùng đã cứu mọi người, nhưng bằng cách nào?
Anh chàng chuyên gia xã hội học trả lời: Sau khi cậu ta vào đó, cậu ta không nói gì cả, đến lúc ăn cơm thì cậu ta ăn, đến lúc đi ngủ thì cậu ta ngủ. Khi y tá giúp cậu ta cạo râu thì cậu ta cảm ơn, đến ngày thứ 28 thì cậu ta được thả ra khỏi trại tâm thần rồi đi báo cảnh sát để cứu bọn tôi.
Sau cuộc phỏng vấn, phóng viên đã cảm thán rằng: “Một người bình thường mà muốn chứng minh mình là người bình thường quả là khó phi thường. Có lẽ chỉ người không chứng minh mình là người bình thường mới là bình thường”.
Chỉ có kẻ bất thường mới cố gắng chứng minh mình bình thường.

Khóc lóc thanh minh chỉ biến bản thân thành kẻ thua cuộc
Ban đầu, bất kỳ ai bị hiểu lầm đều có mong muốn giải thích, hi vọng có thể làm sáng tỏ hiểu lầm đó với mọi người. Đó cũng là nỗi sợ hãi khi bị người ta xúc phạm, bị gièm pha, sợ cảm giác bị đàm tiếu và cô lập. Rất nhiều người không chịu được nỗi sợ ấy và trở nên nhạy cảm với ánh mắt người đời. Nhưng khi thời gian qua đi, họ sẽ nhận ra điều đó hoàn toàn không cần thiết vì sau hiểu lầm này sẽ lại có những hiểu lầm khác, họ có thể giải thích được mãi không? Tốt nhất là đừng vội biện minh bất cứ điều gì. Thay vì nói quá nhiều, chúng ta chỉ nên mở miệng một vài năm và biết cách im lặng hàng thập kỷ. Thời gian sẽ đưa ra câu trả lời tốt nhất.
Bên cạnh đó, những lời thanh minh, giải thích, thậm chí khóc lóc tâm sự, còn khiến chúng ta rơi vào thế yếu và bị người khác thương hại. Thay vì làm điều đó, sao không chọn cho mình niềm kiêu hãnh của kẻ mạnh và khiến người xung quanh phải ngước nhìn? Thay vì sợ mình không đủ tốt trong mắt người ngoài, chúng ta nên sợ mình đang lãng phí thời gian quý báu, làm ảnh hưởng sự tập trung hay mất cảm giác ngon miệng của bữa tối nay thì hơn.
Đừng để người khác chi phối cuộc sống của mình.

Cuộc sống thực sự không cần nhiều lời giải thích. Nhân gian muôn màu, nhân sinh thì muôn dạng. Vậy nên làm người không nhất thiết phải giải thích bản thân mình cho người khác. Bởi người hiểu mình thì không cần giải thích, còn kẻ không hiểu thì giải thích cũng bằng không. Từ giờ trở đi, bạn hãy học cách sống theo đúng ý mình và dành thời gian cho những điều mình muốn, bỏ ngoài tai định kiến của người ngoài.
Ngừng giải thích với người khác và hãy sống đúng với bản thân! Chỉ có cách này, chúng ta mới có thể tự hào nói rằng cuộc sống đáng giá biết bao. Chúng ta sẽ là người chiến thắng duy nhất trong cuộc đời của chính mình.

* Theo cafef
Cô gái trở thành cảnh sát, để tìm lại vị ân nhân đã cứu mình 20 năm trước.
Câu chuyện kể về cô gái gốc Á có tên là Sally, lúc còn nhỏ cô sống ở New York và đã bị bố mẹ ngược đãi. Năm cô lên 14 tuổi, có một vị cảnh sát đã đưa cô ra khỏi gia đình đáng sợ đó và gửi cô đến một tổ chức chính phủ nuôi dưỡng. Kể từ đó, cô đã mất 20 năm để tìm lại người ân nhân này. Vào ngày gặp lại, cô đã hỏi ông điều mà mình luôn canh cánh trong lòng suốt nhiều năm qua.
Theo CBS New York đưa tin, cô gái gốc Á Sally Zheng có một tuổi thơ không hạnh phúc, bố mẹ luôn ngược đãi cô. Vào năm 14 tuổi, cô may mắn gặp được người đầu tiên khiến cô cảm giác an toàn trong đời, đó chính là cảnh sát Ralph Torres.
Cô kể lại với phóng viên CBS New York rằng khi đó viên cảnh sát Ralph đã nói với cô: “Chỉ cần có chú ở đây thì sẽ không có ai làm hại cháu”. Sally cho hay: “Đối với một người bị ngược đãi nhiều năm thì đây là lần đầu tiên tôi có cảm giác an toàn”.
Trước khi ông Ralph rời đi, ông đã để lại số điện thoại của mình cho Sally. Tiếc là sau khi cô đến gia đình nhận nuôi thì lại không tìm thấy tờ giấy đó. Sally không còn sự lựa chọn nào khác, cô đành tự mình nghĩ mọi cách để tìm lại ‘người hùng’ này.
Cô cho hay: “Khi vừa được đưa đến gia đình nhận nuôi thì tôi đã bắt đầu hỏi thăm về chú ấy rồi”, nhưng vẫn luôn không có tin tức.
Để tìm được ân nhân, Sally đã trở thành một cảnh sát, như vậy sẽ dễ tìm hơn nhiều. Cô còn nhớ mình đã bắt đầu hỏi thăm khắp nơi về ông Ralph khi vừa mới đến nhận công tác ở Sở giao thông New York. Cô nhớ lại: “Khi vừa mới đi làm, hễ gặp ai tôi cũng hỏi có biết một cảnh sát tên là Ralph Torres hay không, tôi hỏi họ: ‘Anh//chị có thể giúp tôi được không?’ rồi kể câu chuyện của mình với họ.”
Cô còn viết thư cho ông Ralph, trong thư cô bày tỏ mong muốn được gặp lại ông. Cuối cùng thì nguyện vọng của Sally cũng được thực hiện vào tối ngày 25/5/2017.
Ngày hôm đó, Sally đã tìm thấy vị anh hùng 20 năm trước, khi điểm danh ở khu giao thông thứ 30 ở Trung tâm khu Brooklyn, đã có một đóa hoa tươi xuất hiện trước mặt cô…. Khi Sally nhìn thấy vị anh hùng mà mình đã vất vả tìm kiếm 20 năm đứng trước mặt mình, cô đã không kìm được nước mắt.
Lúc ông Ralph cao lớn bước đến ôm lấy Sally, cô đã không thốt nên lời. Tất cả mọi người ở đó cũng rất cảm động vỗ tay nhiệt liệt.
Ông Ralph kể với tờ CBS New York khi trả lời phỏng vấn rằng: “Tôi nhớ năm đó khi đi vào nhà Sally, nhìn thấy một đứa trẻ đang rất sợ hãi, tôi biết là cô bé cần được an ủi. Cô bé sợ hãi lắm, một cô bé đang run rẩy, khi đó tôi cảm thấy mình cần phải làm gì đó.”
Sally thì cho biết, đã nhiều năm trôi qua, cô luôn nghĩ: “Có lẽ trong đầu ông ấy cũng sẽ nghĩ đến cô bé khi đó ra sao rồi, vì vậy tôi muốn nói với ông ấy là tôi rất ổn.”
Sally chia sẻ với truyền thông rằng cô luôn có một câu hỏi muốn hỏi ông, đó chính là: “Cháu đã làm rất tốt, chú có tự hào về cháu không?”
Khi Sally vừa khóc vừa hỏi ông Ralph câu hỏi này, ông mỉm cười với Sally: “Vô cùng tự hào.”
Ngày 1/6/2017, Sở cảnh sát New York đã đăng tải đoạn clip xúc động này và viết bên dưới:
“Mỗi tối trước khi đi tuần ở ga tàu điện ngầm New York, cảnh sát Sally Zheng đều đến điểm danh, lần điểm danh này cô ấy đã nhận được niềm vui bất ngờ: Cảnh sát Zheng đã gặp lại cảnh sát Ralph Torres đã về hưu, người mà 20 năm trước đã chăm sóc cô, từ 20 năm trước cô luôn đợi giây phút được bày tỏ sự cảm kích đến ông, cảm ơn ông đã truyền cảm hứng cho cô để giúp đỡ người khác”.
Cuối cùng Sally còn cho biết, sở dĩ cô muốn chia sẻ câu chuyện của mình, là vì cô hy vọng bản thân có thể trở thành tấm gương cho những trẻ em được nhận nuôi, để các em hiểu rằng, đời người luôn có hy vọng.
* Theo trithucvn
Tính thật thà như là những cái rễ của một cái cây.
Koike, một trong những nhà thương mại lớn nhất của Nhật Bản, từng nói: “Chìa khóa đầu tiên để mở cánh cửa thành công trong thương trường là tính thật thà. Tính thật thà đối với thương mại như là những cái rễ của một cái cây. Không có những cái rễ đó, cây cũng không thể tồn tại”. Lời phát biểu của ông chính là bản tóm tắt những bài học mà ông đã rút ra được từ kinh nghiệm sống của mình.
Koike sinh ra trong một gia đình nghèo. Khi mới 20 tuổi, ông là người bán hàng cho một công ty máy móc. Có lúc ông rất thành công, trong 2 tuần, ông đã có 33 khách hàng mới. Sau đó, ông biết rằng món hàng mà ông bán là đắt hơn các món hàng tương tự của những công ty khác. Ông nghĩ rằng các khách hàng của mình sẽ hoài nghi về sự thành tín của ông nếu họ biết được chuyện này. Vì thế, ông đã bỏ ra 3 ngày để đi thăm viếng các khách hàng của mình từng người một với những món hàng họ đặt mua và tiền đặt cọc. Ông nói với họ rằng công ty của ông bán các món hàng này đắt hơn so với các công ty khác và ông sẵn sàng chấp nhận họ bãi bỏ hợp đồng.
Tính thật thà của ông đã làm mọi người cảm động. Kết quả là không một khách hàng nào bãi bỏ hợp đồng và khách hàng của ông rất tin tưởng và ngưỡng mộ ông.
Tính thật thà có một lực hút rất lớn. Nó cũng giống như một thỏi nam châm lớn phát ra một trường có sức hút rất mạnh. Và mọi người giống như những thỏi kim loại nhỏ đã bị ông Koike hút vào để mua hàng. Không lâu sau đó, ông trở nên rất giàu có.
Sau khi thành công, ông nói với công nhân của mình rằng: “Tất cả các bạn phải nhớ, điều quan trọng nhất trong thương mại là phải bảo vệ quyền lợi của khách hàng của các bạn. Điều đó tốt hơn bất cứ thủ thuật nào.”
Một số con buôn thích lên giá các món hàng của họ và ứng dụng các thủ thuật không có lương tâm nghề nghiệp để lừa dối người mua. Họ tin rằng đó là cách làm giàu nhanh nhất.
Tuy nhiên, họ quên rằng họ chỉ có thể lừa được vài người mua chứ không thể lừa hết khách hàng được. Một khi thủ thuật của họ bị lộ, chính họ sẽ là nạn nhân. Những người buôn bán thông minh sẽ dựa vào lòng tin tưởng của khách hàng. Đối xử với khách hàng bằng tính thành thật và được khách hàng tin tưởng là nền móng của thành công.
* Theo trithucvn
10 mẹo đánh lừa cơ thể giúp cuộc đời "nở hoa".
Cơ thể chúng ta là 1 bộ máy phức tạp nhưng cực kì vi diệu. Tuy nhiên, đôi khi cơ thể lại có những phản ứng đi ngược lại những gì ta muốn.
1. Bạn không muốn hắt hơi? Dùng tay nhấn lên mũi.
10 mẹo đánh lừa cơ thể giúp cuộc đời nở hoa - Ảnh 1.
Khi bạn kích thích da trên mũi, não sẽ nhận được một tín hiệu cảnh báo và chấm dứt các phản xạ, bao gồm cả phản xạ hắt hơi. Ngược lại, nếu bạn muốn hắt hơi mà cố mãi vẫn không thể làm được, hãy nhìn vào ánh sáng nhé!
2. Để nghe tốt hơn, hãy bịt tai lại.
10 mẹo đánh lừa cơ thể giúp cuộc đời nở hoa - Ảnh 2.
Khi bạn đang ở trong một câu lạc bộ hoặc tại một buổi hòa nhạc, âm nhạc to, và bạn không thể nghe bạn bè nói. Hãy bịt một tai lại, và xoay tai còn lại về phía người nói.
3. Mút ngón tay cái nếu bạn cảm thấy lo lắng.
10 mẹo đánh lừa cơ thể giúp cuộc đời nở hoa - Ảnh 3.
Phản ứng này có thể được giải thích bằng sự kích thích thần kinh, làm cho tim bạn đập chậm hơn và giảm huyết áp.
Nếu tình huống lo lắng bạn gặp khi ở nơi công cộng, chỉ cần cầm lấy ngón tay cái, ấn vào và thổi vào nó. Có một dây thần kinh nối từ tai và cổ họng. Việc bạn đặt ngón tay vào miệng và thổi sẽ kích hoạt thần kinh phế vị. Dây thần kinh phế vị là một dây chạy dài suốt từ não bộ cho đến bụng và có nhiều mối liên hệ với thần kinh trung ương từ vùng đồi cho đến vùng hành cầu não. Từ những vùng này, dây thần kinh phế vị liên hệ trực tiếp tới vỏ não, chỉ đạo việc làm giảm nhịp tim, huyết áp, từ đó đánh bay cơn stress.
4. Để khỏi nấc cục, hãy để một viên đá nhỏ ở đầu lưỡi.
10 mẹo đánh lừa cơ thể giúp cuộc đời nở hoa - Ảnh 4.
Mọi người đều có công thức riêng để chống lại nấc cục như: kéo đầu lưỡi, nhấm nháp, hoặc nuốt một khối đường. Ngoài ra, bạn có thể dùng tay kéo nhẹ lưỡi ra, cách này giúp làm giảm co thắt cơ hoành (nguyên nhân gây nấc) bằng cách giúp kích thích thần kinh tại cơ này.
5. Nếu bạn bị chuột rút ở bên phải cơ thể trong khi chạy hãy thở ra khi bạn bước chân trái.
10 mẹo đánh lừa cơ thể giúp cuộc đời nở hoa - Ảnh 5.
Quy tắc này cũng áp dụng tương tự khi chân bên trái của bạn bị chuột rút, và bạn sẽ thở ra khi bước chân phải.
Khi bạn chạy, máu chảy vào cơ bắp hoạt động. Nếu không có sự khởi động thích hợp, máu không lan tỏa đều, và do đó tràn vào gan và lá lách.
6. Nếu muốn thức dậy nhanh - nín thở 1 chút.
10 mẹo đánh lừa cơ thể giúp cuộc đời nở hoa - Ảnh 6.
Khi bạn làm điều này, nhịp tim của bạn nhanh hơn, và cơ thể bạn sẽ gửi lệnh để bật chế độ hoạt động.
Tuy nhiên bạn đừng lạm dụng mẹo này bởi sự tỉnh giấc đột ngột sẽ phần nào gây tác động có phần tiêu cực đến trái tim của bạn. Đây cũng là lí do mà bạn không nên tập thể dục 2 giờ trước khi đi ngủ bởi đôi khi còn khiến bạn khó ngủ hơn.
7. Bạn đang buồn? Hãy cắn một cây bút chì.
10 mẹo đánh lừa cơ thể giúp cuộc đời nở hoa - Ảnh 7.
Khi bạn giữ một cây bút chì bằng răng, các xung động thần kinh ở phần này sẽ gửi tín hiệu đến não bộ nhằm kích thích sản xuất hormone vui vẻ – endorphins. Cuối cùng, bạn sẽ mỉm cười mà quên đi lo lắng hay muộn phiền.
8. Kích hoạt não bộ với mùi hương của cây hương thảo.
10 mẹo đánh lừa cơ thể giúp cuộc đời nở hoa - Ảnh 8.
Nếu bạn cần phải gi nhớ điều gì đó trong thời gian ngắn, cách tốt nhất để làm điều đó là sử dụng toàn bộ não bộ của bạn. Học vào ban đêm, nằm trên giường và tràn ngập mùi hương thảo trong phòng. Thủ thuật đơn giản này sẽ giúp bạn ghi nhớ những thông tin cần thiết nhanh hơn và cho kết quả tốt hơn.
9. Khi chân bị tê, hãy lắc đầu.
10 mẹo đánh lừa cơ thể giúp cuộc đời nở hoa - Ảnh 9.
Bạn có nhớ cảm giác khó chịu khi chân hoặc cánh tay bị tê không? Tất cả những gì bạn có thể làm chỉ là chờ đợi đến khi hết tê? Lần sau, hãy cố gắng lắc đầu nhé! Cảm giác khó chịu sẽ biến mất nhanh thôi!
10. Dùng tay bịt mũi nếu muốn giảm nhịp tim.
10 mẹo đánh lừa cơ thể giúp cuộc đời nở hoa - Ảnh 10.
Nếu bạn lo lắng và tim đập quá nhanh, hãy lấy tay bịt mũi sau đó bịt tai và thở ra nhanh. Bạn sẽ cảm thấy áp lực bên trong tai của bạn đã thay đổi.
Đây đều là những mẹo vặt cực gần gũi nhưng có khả năng đánh lừa cơ thể, từ đó giúp cuộc sống bạn "nở hoa".
Theo emdep.vn

Tình yêu trên thế giới này đều vì tập hợp, chỉ có tình yêu của cha mẹ đối với con cái mới gọi là rời xa…

Trên thế giới này, có một thứ tình yêu vĩnh viễn bất biến chính là tình yêu của cha mẹ dành cho con cái. Chỉ có cha mẹ mới có thể yêu thương con vô điều kiện “con dù lớn vẫn là con của mẹ đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con…”

Tình yêu trên thế giới này đều vì tập hợp, chỉ có tình yêu của cha mẹ đối với con gái mới gọi là rời xa… (Ảnh: Internet)
Con à, thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt ta đã bước vào tuổi xế chiều, và con sắp phải rời xa, để bước đi và khám phá những điều tuyệt vời của bản thân. Vì thế, có một số chuyện ta cần phải nói trước với con.
Chúng ta luôn hi vọng cuộc sống sẽ hạnh phúc và tốt đẹp, nhưng luôn có một số chuyện, chúng ta bắt buộc phải đối diện. Giống như những lời ta sắp nói với con dưới đây, có lẽ con sẽ không thích nghe, nhưng chúng ta cần phải dũng cảm đối mặt, đúng không?
Con à, hôm nay con đã trưởng thành, độc lập, về sau dù con có làm điều gì đi nữa, cũng phải có trách nhiệm với bản thân mình.
Tiêu chí của một người trưởng thành, chính là phải bắt đầu hiểu được trách nhiệm với cuộc đời mình. Con chắc hiểu rất rõ bản thân mình thích gì, cần gì, muốn trải qua một cuộc sống như thế nào. Và phải nỗ lực hướng về nó, thì mới đi đến thành công, sống một cuộc đời bản thân mình mong ước.
Sẽ có rất nhiều chuyện mà con vẫn chưa hiểu, hãy cứ đến hỏi ta. Nhưng ta chỉ đưa con ý kiến để tham khảo, không thể thay con quyết định. Mà quyết định cuối cùng vẫn nên là bản thân con chọn, bởi vì kết quả sau cùng là do con gánh vác, chứ không phải ta.
Con à, ta cũng mong có thể chăm sóc cho con cả đời này, nhưng điều này là không thể. Vì thế, những khi không có ta ở bên cạnh, con phải chăm sóc tốt cho bản thân mình.
Một ngày ba bữa không được qua loa, phải ăn ngon một chút, đối xử tốt với bản thân một chút. Dù có là vì cuộc sống, cũng không cần mỗi ngày tăng ca thức khuya, bây giờ dùng sinh mệnh để đối lấy tiền, là một việc không đáng.
Con hãy nhớ, một người có thể chăm sóc tốt cho bản thân, mới có thể chăm sóc tốt cho người khác. Một người có trách nhiệm với bản thân, thì sẽ có trách nhiệm với người khác. Đặc biệt là người mà ta thích, ta yêu và người yêu bản thân ta.
Con à, khi mà sau này con đã có một gia đình nhỏ của riêng mình, thì dù con có mời hay không, ta cũng sẽ không dọn qua để sống chung.
Cách giáo dục về tình yêu của chúng ta và các con là khác nhau. Quan điểm về giá trị và thói quen cuộc sống cũng không giống nhau, nếu sống cùng nhau nhất định sẽ xảy ra nhiều mâu thuẫn. Tách riêng ra để sống, trái lại có thể duy trì một khoảng cách nhất định, cho nhau nhiều thời gian, và lưu trữ lại nhiều điều tốt đẹp.
Hơn nữa, ta ở căn nhà cũ cũng đã quen rồi, nơi này có phong cảnh quen thuộc, những người bạn thường hay lui tới, khi rảnh rỗi có thể cùng nhau tụ tập, nói chuyện rôm rả. Nếu như có nhớ đến con, ta sẽ qua thăm con, ở khoảng vài ngày; và tất nhiên, ta cũng hoan nghênh con về nhà.
Con à, ta không tiếc tiêu tiền cho cháu mình, cũng tình nguyện chăm sóc cho nó, nhưng ta không đồng ý việc lúc nào cũng phải dắt cháu bên cạnh. Tuổi tác của ta càng lớn, sức khỏe cũng có lúc rất yếu, việc này mong con hiểu và tha thứ cho ta.
Và việc quan trọng hơn là, nuôi dưỡng con cái là trách nhiệm và tâm nguyện của con, giống như lúc chúng ta nuôi dưỡng con trưởng thành. Con của con cần con, cũng như khi con còn nhỏ cần đến chúng ta. Ta chỉ có thể giúp con vào những lúc quan trọng, không thể thay thế con. Nhất định sẽ có rất nhiều vất vả và mệt nhọc, nhưng ta tin rằng con có thể trở thành một cha mẹ tốt, nuôi dưỡng một đứa trẻ tài giỏi.
Con à, ta không cần con phải phụng dưỡng nửa đời còn lại của ta, và ta cũng sẽ không chăm sóc nửa đời còn lại của con.
Những năm đầu, ta đã tích cho mình một khoảng tiền nhỏ, dùng để dưỡng già. Lúc đó, chỉ muốn tự nuôi sống bản thân ta, để sau này không để con có thêm gánh nặng. Ta sẽ lên kế hoạch sống cuộc đời còn lại thật tốt, chăm sóc bản thân mình, con hãy yên tâm.
Và hiện tại, ta đã không còn đi làm nữa, không có khoảng thu nhập bên ngoài. Con à, nửa đời sau của con, ta không thể chu cấp được nữa rồi, vì thế, con phải cố gắng hơn để bản thân mình sống một cuộc sống hạnh phúc và vui vẻ. Như thế, ta mới có thể yên tâm.
Con à, thế giới rộng lớn như vậy, chúng ta cũng muốn đi trải nghiệm. Nghe nói 60 tuổi đến 80 tuổi là khoảng thời gian quý báu cuối cùng của đời người, ta cũng không muốn bỏ lỡ lần nữa, muốn được đi khắp nơi, khám phá xung quanh. Có khi thích ở đâu thì ở đó một khoảng thời gian cũng không chừng.
Yên tâm con nhé, nếu thật sự có đi du lịch, ta cũng sẽ chăm sóc tốt bản thân mình, bảo đảm an toàn, không để con lo lắng. Bên cạnh đó, phí sinh hoạt “cư trú” này, ta sẽ đảm nhận, không làm con thêm gánh nặng.
Con à, nếu có một ngày nào đó ta ngã xuống, mong con hãy dùng tình cảm yêu thương, để đối xử với ta trước khi ta rời đi.
Bất luận ta có bệnh nặng thế nào, mong rằng con hãy chọn lựa phương pháp trị liệu nhẹ nhàng nhất, không dùng đến phẫu thuật, không nhét các loại ống hỗ trợ… ta chỉ muốn đem theo sự yên bình, tốt đẹp đến một thế giới khác.
Vào khoảnh khắc ta nhắm chặt đôi mắt mình, mong con đừng khóc! Coi như ta đã đi hết một chặng đường đau khổ! Ta đi rồi, sẽ ngủ yên, ở trên thiên đường cầu chúc cho con.
Con à, vẫn còn nhiều lời ta muốn nói với con. Những lời này, ta không nói với con, có thể người khác cũng sẽ không nghiêm túc mà nói với con.
Con à, vẫn còn nhiều lời ta muốn nói với con. Những lời này, ta không nói với con, có thể người khác cũng sẽ không nghiêm túc mà nói với con…. (Ảnh: Internet)

1. Sống trên đời, không có thứ gì mua được sức khỏe và niềm vui

Đây là kinh nghiệm cuộc đời mười mấy năm nói cho ta biết, ta cũng mong rằng có một ngày con sớm hiểu đạo lí này. Cơ thể khỏe mạnh, mới là nguồn vốn để nỗ lực. Những ngày sau, chúng ta đều phải bảo vệ thật tốt “nguồn vốn” này, để có thể thêm một ít thời gian bên cạnh nhau.

2. Thời gian quý báu, đem nó chia cho những người và những chuyện đáng tin cậy

Tiền có thể tích trữ, nhưng thời gian thì lại không thể. Việc con sử dụng thời gian thế nào, sẽ quyết định phẩm chất cuộc sống của con.
Con phải thường xuyên chọn lọc những người xung quanh mình, thu hẹp lại mối quan hệ, gửi thời gian cho những người thật sự quan tâm con, những người với tình cảm chân thật, làm những điều đúng đắn, những người có thể dạy cho con. Sử dụng thời gian vào những việc có ý nghĩa, sẽ khiến con vui vẻ.

3. Cuộc sống ngắn ngủi, phải học cách trân trọng

Cuộc sống rất ngắn ngủi, nhất định phải trân trọng. Đầu tiên con phải trân trọng cuộc đời mình, so với việc mong được sống lâu, chi bằng hãy hưởng thụ.
Tiếp theo con phải trân trọng duyên phận. Duyên phận với người thân chỉ có một lần, dù cho đời này ta và con sống cùng nhau được bao lâu, nhất định phải trân trọng những quãng thời gian chúng ta cùng bên cạnh, kiếp sau, dù chúng ta có yêu hay không yêu thương nhau, cũng sẽ không thể gặp lại.
-ST-

Khi bạn hỏi “Bố mẹ cho con cái gì?” Câu trả lời bạn nhận được là …?

“Bố cho con cái gì?” – 
Nhớ một thời còn trẻ con, nông nổi, tôi đã có đủ “dũng cảm” hỏi cha mình câu đó, lần đầu tiên và cũng là duy nhất. Đó là một ngày không lâu sau khi nhận tin đỗ vào đại học. Một cuộc trò chuyện rất nghiêm túc và thẳng thắn giữa hai người đàn ông.
Bố tôi trả lời một cách không thể bình thản hơn:
“Bố mẹ bố cho bố cái gì, bố sẽ cho lại con cái đó: một lý lịch trong sạch để con không bao giờ phải xấu hổ về bố và một sự giáo dục tốt nhất trong khả năng của mình – con có khả năng học đến đâu bố sẽ hỗ trợ đến đó. Hết!”
Tôi, hơi shock, nhưng vẫn nghĩ đó chỉ là câu nói “lên dây cót” cho chàng sinh viên mới.
Và rất tiếc là bố tôi chẳng đùa, bố hành động rất thật theo đúng những tuyên bố đấy. Bố tính toán rất kỹ và cho tôi một khoản tiền trợ cấp 300 nghìn/tháng trong suốt những năm học đại học. Tiền học phí học kỳ đầu tiên được cho, từ học kỳ thứ 2 tôi tự kiếm được nên tự động không xin nữa. Bất kể những năm sau khi tôi kiếm được nhiều tiền hơn gấp nhiều lần thì khoản trợ cấp đấy vẫn được duy trì cho đến khi tốt nghiệp, nhận bằng là cắt tiền.
6 năm tôi đi học ở nước ngoài, bố không phải lo cho tôi một đồng nào. Với tôi, bố luôn là Napoleon còn tôi chỉ là một anh binh nhì. Nhưng ít nhất tôi luôn coi đó như một chiến công nho nhỏ của riêng mình.
Bố tôi rất hay, luôn phân định rất rõ ràng: “Đây là nhà của bố nhé, đây là xe của bố nhé… Và con đang… ở nhờ và đi nhờ. Không hài lòng hả, quyền đi bộ… luôn thuộc về con.” Nếu nhờ tôi giúp việc gì không nằm trong trách nhiệm của con cái, thay vì thuê người ngoài, bố sẽ thuê tôi làm và trả tiền rất sòng phẳng, không quên thể hiện là một khách hàng khó tính.
Không tự ái – không phiền lòng – tôi biết rõ mình chỉ có một con đường nếu muốn có ngôi nhà riêng của mình: tự mua.
Cũng có người nghe thấy và thắc mắc cái kiểu nói ấy “Nhà của bác thì sau này không của nó thì của ai, sao bác lại nói thế?”. Và bố tôi “chỉnh” ngay: “Của tôi chứ, nếu nó không cố gắng, tôi sẽ cho từ thiện.”
Bố tôi thì chẳng giàu như Bill Gates, nhưng dám làm như Bill Gates thì tôi tin là làm thật.
Bữa ăn ít người của nhà tôi luôn có những câu chuyện về các loài vật, những câu chuyện được lặp đi lặp lại, được kể lúc này lúc khác.

Bố hay nói chuyện: Con gà con đến tuổi tự kiếm ăn , gà mẹ sẽ đuổi chạy chí chết nếu gà con cố đến gần hoặc đi theo.

Câu chuyện về con đại bàng. (Ảnh: Internet)
Hay câu chuyện về loài đại bàng: Đại bàng con sẽ được mẹ nuôi mớm trong tổ đến khi đủ lông đủ cánh, và sau đó nó sẽ cắp con bay lên đỉnh núi thật cao và thả xuống. Con nào chịu đập cánh vào không trung và bay đi thì sống và bắt đầu cuộc đời mới, con nào không tự bay được thì sẽ tự rớt xuống và vực thẳm sẽ chờ ở dưới. Quy luật tự nhiên là vậy, và con người là một phần của tự nhiên, nên cũng không là ngoại lệ.
Mùi răn đe trong những câu chuyện “thơm nức” suốt những năm tháng tuổi thơ tôi.
Những điều tôi kể trên đây với nhiều người – nhiều ông bố bà mẹ có lẽ là những điều ngược đời, tuy nhiên, bước một bước ra bên ngoài thế giới, tôi thấy mình hóa ra không phải ngoại lệ.
Phần đông các gia đình phương Tây đều như vậy, trái ngược hoàn toàn với những gì chúng ta thấy ở Phương Đông. Sự phân định rất rõ ràng giữa trách nhiệm – tình thương – và sự nuông chiều làm cho con người ta không thể tìm thấy nổi một khoảnh khắc của sự ỷ lại hay trông chờ vô lý ngay từ khi bước vào đời.
Bạn không có tiền học đại học? Hãy vay đi rồi sau này tự trả. Các bạn nước ngoài của tôi rất nhiều người chọn giải pháp như vậy, mặc dù rất nhiều bạn có bố mẹ trên cả giàu và luôn sẵn sàng tài trợ.
Sự hào phóng không đúng chỗ của rất đông các ông bố bà mẹ Việt giống như bà mẹ trong câu chuyện lúc đầu của tôi đang để lại cho đất nước những thế hệ yếu ớt – không có khả năng sống độc lập và tự trọng với chính người thân của mình.
Họ nghiễm nhiên cho mình cái quyền được xin xỏ, được vòi vĩnh, được lạm dụng vô hạn tình yêu thương của cha mẹ… và các vị phụ huynh thì vẫn cứ tin tưởng trong sai lầm rằng để cho con kém bạn kém bè ngay cả khi chúng đã trưởng thành là không tròn trách nhiệm cha mẹ.
Ở nước mình, cái vòng luẩn quẩn ấy biết khi nào mới thôi? Cố gắng có của cải để mà cho con đã là khó, nhưng cố gắng để có của cải mà vẫn không cho thì còn khó gấp vạn lần. Nghe có vẻ trái với quy luật của tình cảm con người, nhưng đó là một sự ngược chiều cần thiết. Điều đó có lẽ thuộc về bản lĩnh của nghề làm cha mẹ.
Rất nhiều lúc tôi đã tự hỏi mình: “Vậy sau cùng, bố sẽ cho mình cái gì nhỉ?”
Và mười năm sau cuộc nói chuyện sòng phẳng đấy, vào lúc tôi tự mua được căn nhà và chiếc xe hơi đầu tiên của riêng mình mà chẳng phải xin xỏ gì bố, tôi mới thấu hiểu hết tình thương vô bờ bến và gia tài vô giá mà bố đã để dành cho riêng tôi mấy chục năm nay.
Cho lòng tự trọng và tinh thần tự lực đã là cho tất cả rồi.
Nguồn: FB Hoàng Huy

5 điều tôi học được từ cha – một người lính cứu hỏa
tình nguyện đầy nhiệt tâm

Tôi từng nghĩ mình sống trong một hoàn cảnh hết sức bình thường như mọi ai khác. Mãi đến khi lớn hơn một chút, tôi mới nhận ra bố của bạn bè tôi không hay ra khỏi nhà mỗi lần âm báo của máy nhắn tin vang lên. Bạn bè tôi cũng không dành hàng giờ chơi trốn tìm quanh xe cứu hỏa trong lúc bố họ ghi chép sổ sách hoặc làm việc trên những chiếc xe đó.
Họ không biết đi xe điện là gì. Họ không hay đi dưới ánh đèn nhấp nháy và còi báo động xuyên qua cuộc tuần hành ở địa phương mỗi năm. Họ không biết sự thú vị của việc mang đồ ăn nhẹ cho bố mình vào ngày thứ Bảy khi ông phải đến buổi diễn tập trực tiếp về phòng cháy chữa cháy. Họ đặc biệt không biết được cảm giác khi hét lên:“Con yêu bố! Bố hãy cẩn thận nhé!” mỗi khi bố vội vã ra khỏi cửa vì sự thực là rất có thể ông sẽ không quay về nữa. Dưới đây là vài điều tôi học được từ quá trình trưởng thành không mấy bình thường của tôi.

1. Ăn tối trễ 3 tiếng vẫn tốt hơn là không ăn

Tôi vẫn còn nhớ như in cảnh mẹ tôi hâm nóng thức ăn cho bố trong lò vi sóng, bởi vì nó đã xảy ra gần một triệu lần trong chuỗi ngày khôn lớn của tôi. Dường như chiếc máy nhắn tin luôn biết lựa đúng lúc chúng tôi vừa ngồi xuống bàn ăn mà reo lên. Thậm chí nó còn canh chuẩn vào ngay lúc bố vừa mới cắn miếng thức ăn đầu tiên. Bố thở dài nhẹ một cái rồi đứng dậy, còn mẹ lại đặt đĩa của bố vào lò vi sóng.
Tôi cũng còn nhớ khoảnh khắc bố trở về nhà liền đi thẳng vào bếp để lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình. Điều mà tôi thích nhất là tôi thực sự chưa bao giờ thấy ông bực bội, khó chịu vì bị gián đoạn bữa ăn như vậy, ông luôn mỉm cười và còn pha trò bằng mấy câu hài hước.
Dường như chiếc máy nhắn tin luôn biết lựa đúng lúc chúng tôi vừa ngồi xuống bàn ăn mà reo lên. (Ảnh minh họa qua inmed)

2. Hãy trung thực

Không quan trọng bạn khéo lén lút đến thế nào hay giỏi nói dối ra sao, bố bạn rồi cũng sẽ phát hiện. Suốt 20 năm tuổi đời tôi đã quá rành về bố mình và tôi cá chắc rằng nếu bố muốn biết điều gì, sớm muộn gì ông cũng biết được nó. Thậm chí đôi khi không muốn biết đi nữa thì cuối cùng ông cũng biết. Trung thực sẽ giúp bạn tiến xa hơn trong cuộc sống.

3. Hãy nỗ lực

Những điều tốt đẹp không bao giờ dễ dàng đến với ta. Cha tôi đã chiến thắng nỗi sợ không gian kín bằng cách ngồi trong một cái thùng giữa sàn nhà để xe mỗi đêm. Ban đầu, ông ngồi trong chiếc thùng chỉ vài giây, nhưng đêm này qua đêm nọ, đột nhiên một ngày ông không còn sợ cảm giác ngột ngạt nữa.
Nếu bạn muốn một thứ gì đó, nếu bạn muốn làm việc gì đó giỏi hơn hay muốn trở thành người tốt hơn, hãy nỗ lực cho điều đó. Đơn giản là vậy. Hãy trở thành một người lập dị ngồi trong chiếc thùng ở giữa nhà để xe.

4. Nếu không phạm sai lầm, bạn sẽ không bao giờ tiến bộ

Nếu không phạm sai lầm thì tức là bạn đang không cố gắng hết sức và chắc chắn bạn sẽ không rút ra được bài học gì cả. Tôi thậm chí không thể nhớ được chúng tôi đã bao nhiêu lần ngồi lại nghe bố nói về những vấn đề và cả những thất bại của ông. Sau mỗi sai lầm và vấn đề phải đối mặt trong 20 năm qua, những việc ông làm đã trở nên gần như hoàn hảo. Ông sẽ không bao giờ đồng ý với tôi điều đó và tất nhiên không ai hoàn hảo cả, nhưng như tôi đã nói, bố tôi đã tiến rất gần đến mức độ hoàn hảo

5. Sống theo thứ tự ưu tiên: Chúa, chữa cháy và gia đình

Tôi biết bạn đang nghĩ gì, làm sao có thể ưu tiên việc chữa cháy tình nguyện lên trên gia đình được. Tôi từng nghĩ giống như một cô bé, chỉ muốn bò lên đùi bố và xem phim cùng ông, nhưng rồi mỗi khi âm báo của máy nhắn tin vang lên, ông lại chạy ra khỏi nhà. Tôi không thể nói chính xác khi nào, nhưng đến một ngày, tôi nhận ra mình không nên ích kỷ như vậy. Bố tôi đi là để cứu bố của người khác đang lên cơn đau tim.
Bố tôi đi để giúp bà của người khác đang bị ngã và không thể đứng dậy. Bố tôi đi để dập tắt ngọn lửa đang nuốt chửng căn nhà của một ai đó. Khi chiếc máy nhắn tin reo lên, tôi phải chia sẻ bố của mình, bởi ai đó đang có một ngày tồi tệ hơn tôi rất nhiều và họ cần bố. Khi nhận ra điều này, sự thất vọng của tôi mỗi khi nhìn bố lao ra khỏi nhà đã sớm biến thành niềm tự hào.
Trong 20 năm, tôi đã chứng kiến ​hình ảnh ông luôn nghĩ đến mọi người như thế nào, sẵn sàng lao ra ngoài để giúp đỡ người khác ngay khi có tiếng chuông báo. Trong gia đình tôi, chúng tôi thường cùng nhau cầu nguyện, chiến đấu với những đám cháy và yêu thương lẫn nhau. Đúng vậy, chính là theo thứ tự đó.
Những bài học mà tôi học được từ bố là vô tận. Bố vẫn đang tiếp tục dạy tôi nên người và biến tôi thành người phụ nữ tốt hơn mỗi ngày mà tôi còn sống trên đời. Tôi sẽ mãi biết ơn cuộc sống không bình thường của mình và người đàn ông đằng sau cuộc sống đó.
Tác giả: Becca Bischel