CÚI XUỐNG ĐỂ NGẨNG LÊN…
Một Giám Đốc của một
công ty lớn chợt nảy ra một ý nghĩ thú vị : trải nghiệm những chuyến đi về bằng
xe buýt.
Một lần kia, sau khi len
lỏi lên xe và kiếm được một chỗ ngồi... thì anh ta nghe một giọng nói như thét
vào mặt anh: Anh không thể nhường ghế cho người khác được à? Thật không xứng
đáng mặt đàn ông!
Nhìn quanh, anh thấy một
bà mẹ trẻ đang bồng một cậu con trai nhỏ... và người thét vào mặt anh là một cô
gái mặt mũi xấu xí... Hầu như tất cả những người đứng quanh đều nhìn anh, thậm
chí còn có những ánh mắt không mấy thiện cảm... Bừng đỏ mặt, anh lặng lẽ đứng
lên nhường chỗ cho bà mẹ bồng con...
Một tuần sau đó, không
ngờ cô gái xấu xí kia lại có mặt trong vòng phỏng vấn tuyển dụng nhân viên của
công ty và anh giám đốc là người trực tiếp phỏng vấn cũng như quyết định tuyển
dụng...
Anh giám đốc nhìn và
nói: Cô lau qua một lượt tất cả những đôi giày của quý vị trong ban tuyển dụng
ở đây đi... thì có thể sẽ được tuyển dụng...
Thực tế thì cô là một
người có năng lực và những thành tích đạt được trong học hành rất cao, nhưng
chỉ vì không được thanh tú lắm nên đã bị từ chối ở nhiều công ty...
Ngần ngừ một lát... rồi
cô cầm lấy giẻ lau và lặng lẽ đi lau từng đôi giày một nơi chân của cả ban
tuyển dụng... Khoảnh khắc yên lặng ấy là giây phút cô tự nhủ: Hãy buông bỏ tự
tôn... và tìm cách để bảo vệ giá trị của mình... hầu có thể được chấp nhận... Kinh
tế gia đình mình lúc này đang cần...

Trong khi cô làm công
việc lau giày ấy thì anh giám đốc liếc qua hồ sơ của cô và ngạc nhiên về thành
tích cô đạt được: mọi mặt, cô đều rất trổi trang...
Cuối cùng, anh giám đốc
tuyên bố : cô trúng tuyển...
Cô gái trả lời: xin cám
ơn và thưa ngài – kể cả đôi giày của ngài nữa là năm đôi – tôi xin ngài vui
lòng trả công tôi lau giày: mỗi đôi 20.000đ... Năm đôi là 100.000đ... Thanh
toán xong thì tôi sẽ đi làm...
Anh giám đốc đã tuyên bố
tuyển dụng, lại bị đặt vào thế tiến thoái lưỡng nan... nên lặng lẽ móc ra
100.000đ đưa cho cô...
Bước ra cổng công ty,
gặp một người nhặt ve chai, cô gái dúi vào tay người ấy tờ 100.000đ...
Cô đã là một trợ tá có
tài của giám đốc và từng thay giám đốc để ký nhiều hợp đồng lớn...
Một lần giám đốc hỏi cô:
hôm đến phỏng vấn tuyển dụng, tôi đã làm khó dễ cho cô, cô có oán trách tôi
không?
Cô gái trả lời: tôi “
cúi xuống”...để có cơ hội mà ngẩng lên, bởi vì tôi biết tôi là ai và có khả
năng như thế nào...
-ST-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét