Nhãn

Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

Chúa Nhật 25 mùa Thường Niên, năm A

Chúa Nhật XXV A
(Mt 20, 1-16a)
…Ông chủ trả lời cho một người trong bọn họ: Này bạn, tôi đâu có xử bất công với bạn. Bạn đã chẳng thỏa thuận với tôi là một quan tiền sao? Cầm lấy phần của bạn mà đi đi. Còn tôi, tôi muốn cho người vào làm sau chót này cũng được bằng bạn. Chẳng lẽ tôi lại không có quyền tùy ý định đoạt về những gì là của tôi sao? Hay vì thấy tôi tốt bụng, mà bạn đâm ra ghen tức?”

Dụ ngôn về “người thợ giờ thứ mười một” trong đoạn Tin Mừng hôm nay cho thấy Thiên Chúa không phải chỉ là Đấng công thẳng chỉ thưởng công cho những gì chúng ta đã vất vả làm đầy đủ từ đầu đến cuối. Nhưng Người chính là Đấng quảng đại, tốt lành, không hề xử bất công với con người nhưng chỉ mong muốn hạnh phúc cho tất cả mọi người.

Ông chủ vườn nho trong câu chuyện hôm nay luôn lo lắng tạo công ăn việc làm, nhằm đem lại đồng lương và nhân phẩm cho những người nghèo quanh ông đang bị rơi vào cảnh khốn cùng. Lòng bác ái yêu thương đó vượt trên mọi toan tính vụ lợi của chúng ta theo kiểu «công bằng giao hoán». Cách đối xử của ông cũng chính là cách Đức Giêsu đã sống và dạy lại cho mọi môn đệ Người : yêu thương mọi người kể cả kẻ thù. Một tình yêu rộng mở, quan tâm nhiều hơn đến những người nghèo khổ, những kẻ bị loại trừ, những người rốt hết trong xã hội, và cả những người tội lỗi!
Lời ông chủ vườn nho trả lời cho những kẻ vừa lãnh tiền công vừa cằn nhằn trách móc rằng : «tôi muốn cho người vào làm sau chót này cũng được bằng bạn» cho ta thấy rõ ý hướng chi phối mọi hành động của ông. Điều ông muốn là những người đến sau cũng không bị mất phần, và ông chủ kỳ lạ này còn muốn rằng những người đến trước, có công nhiều hơn với vườn nho, cũng chấp nhận việc ông trả lương cho những người khác như mình. Điều quan trọng đối với tình yêu của Thiên Chúa là không có những người được ưu đãi, người có đặc quyền. Không ai có quyền đòi hỏi Thiên Chúa phải làm theo ý mình, nhưng mỗi người chúng ta cần hoán cải để nên quảng đại và nhân ái như Thiên Chúa.
Nhìn lại đời sống của chính mình trong cộng đoàn, tôi thấy rằng nhiều lúc mình đã sống thái độ «cào bằng», đòi hỏi sự chia sẻ trách nhiệm và quyền lợi như nhau giữa mọi người bất kể tình trạng sức khỏe thể lý, tâm lý hoặc tuổi tác của từng người. Và rồi khi có ai đó không như tôi mong chờ, tôi sẽ dễ dàng lầm bầm, trách móc, so đo tính toán… Nhiều khi tôi dễ dàng sống bác ái với những người ngoài cộng đoàn, tỏ ra thật dễ thương với những người tôi tiếp xúc, nhưng lại có bộ mặt khó chịu với chị em trong cộng đoàn. Tôi dễ dàng phục vụ người nghèo và làm tốt những công tác tông đồ bên ngoài, nhưng trong cộng đoàn tôi lại chỉ muốn được phục vụ, được tôn trọng, có những đặc quyền này nọ…
Thái độ của người chủ đối với những người thợ của mình trong dụ ngôn về “người thợ giờ thứ mười một” hôm nay cật vấn cách sống của tôi. Tình yêu của tôi vị kỷ và hẹp hòi biết bao ! Một câu nói khá quen thuộc là “giới hạn của tình yêu là yêu không giới hạn”, nhắc cho tôi biết tình yêu thực sự không bao giờ là đủ cả. Nguyện xin Chúa ban ơn giúp tôi luôn biết ngỡ ngàng trước lòng quảng đại tuyệt diệu của Thiên Chúa đối với tôi và với mọi người, để tôi biết cố gắng mỗi ngày học hỏi nơi Người và sống tốt đẹp hơn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét