Hãy biết lắng nghe để chia sẻ và giúp đỡ.
Một người hành khất già nua lê bước vào một cửa hàng bánh mỳ xin người chủ cửa hàng một miếng bánh vì đói quá. Ông chủ cửa hàng bánh đứng chống nạnh cười ha hả nói: “Ồ ông ở đâu đến mà giỏi quá vậy, ông đến đúng chỗ rồi đấy. Bánh ở cửa hàng của ta ngon nhất vùng này vì công thức làm bánh được lưu truyền từ thời cụ tổ nhà ta. Ông mà ăn một lần rồi sẽ không bao giờ quên được đâu”.
Người hành khất cố gắng nở nụ cười: “Vâng ạ, tôi thật có phước, xin ông cho tôi một miếng với, đã 2 ngày nay tôi chưa có gì vào bụng, tôi đói quá rồi, xin ông làm phước...”.
Không chú ý tới dáng vẻ khổ sở cùng lời van xin của người hành khất già, ông chủ cửa hàng bánh ngắt lời: “Ông thấy không, mùi bánh rất thơm nhé, hình dáng bánh cũng đẹp, không khác gì một tuyệt tác. Ông biết không, nướng được những chiếc bánh này là cả một kỳ công, phải khéo léo như một nghệ sỹ từ khâu nhào bột. Người làm ra được những chiếc bánh này phải là người thực sự có tâm huyết và yêu nghề đấy…”.
“Vâng… xin ông… làm phước… tôi đói quá rồi…”, người hành khất thều thào. “Nghe ta nói cái đã, ta sẽ cho ông bánh mỳ, cả thị trấn này, có rất nhiều cửa hàng bánh nhưng ai cũng biết ta trung thực và đạo đức nhất. Ông đừng bao giờ tin mấy cửa hàng kia, họ toàn dùng bột mỳ loại hai, gia vị và mứt cũng toàn hàng thứ phẩm, bánh thì méo mó, vẹo vọ. Thế mà cũng mở cửa hàng bánh được, thật là vô đạo đức…”, người chủ tiệm bánh ôn tồn nói.
“Xin ông cho một miếng bánh để qua cơn đói…”, người hành khất thở đứt quãng. “Nhưng điều ta sắp kể với ông mới là quan trọng nhất”, ông chủ cửa hàng bánh vung tay nói tiếp.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét