THỨ THA.

Thánh
Bênêdictô đã kể truyện dài sau đây, truyện được in năm 1881 : Vào khoảng năm
1786, khi cuộc cách mạng tại Pháp bùng nổ, vua Louis thứ 16 và hoàng hậu Marie
Antoinette bị dân chúng lật xuống khỏi ngai vàng. Nước Pháp đầy rẫy cảnh đầu
rơi máu chảy, bởi các cuộc xử tử bắn giết kinh hãi. Sau khi nhà vua bị lật đổ,
bá tước Giaxintô thành Florence cùng với 900 bạn đồng đội bị dồn vào tù, chờ án
xử.
Một
hôm, gần cửa sổ phòng giam, bá tước trẻ ngạc nhiên thấy một thiếu nữ trẻ đẹp
đứng ngoài nhìn vào phòng ông. Thì ra đó là Hermania, người em sinh đôi với
ông. Ông vội kêu lên:
-
Hermania, sao em dám đến chỗ nguy hiểm này? Em không biết bọn cách mạng đang
thù nhà vua và những ai theo nhà vua sao? Em phải cẩn thận chứ.
-
Thưa anh, em biết. Nhưng hôm nay là ngày sinh nhật của anh em ta, em không thể
không đến thăm anh. Hôm nay, cả hai chúng ta được 19 tuổi, và đây là lần thứ
nhất chúng ta không mừng sinh nhật với nhau. Em không thể yên tâm nếu không
thấy anh khỏe mạnh và bình an.
-
Em thấy anh vẫn khỏe mà. Chắc em còn nhớ, khi má còn sống, má nói anh em ta
giống nhau từ tình cảm tới ý nghĩ. Bởi thế hôm nay, anh cũng rất buồn sầu như
em vậy. Nhưng bây giờ em phải vui lên, kẻo anh cũng buồn lây.
-
Họ có tử tế với anh không?
-
Anh có tất cả những gì anh cần, trừ ra không có tự do thôi. Anh xấu hổ bởi được
xử như thế này, trong khi các bạn đồng đội bị xử tệ...Này, nghe như có người
đang tới, thôi em đi đi, mong có ngày chúng ta mừng sinh nhật lớn hơn.
Thiếu
nữ rời cửa sổ, bước vội qua sân, lẻn ra đường cái sau bức tường.
Giaxintô
ngồi chờ, cánh cửa mở, viên sĩ quan cách mạng bước vào lễ độ chào tù nhân, cho
chàng biết theo lệnh cấp trên, mời chàng đi dự tiệc chiều nay mừng sinh nhật
của chàng. Chàng nhận lời, ăn uống xong, một nhóm quân cách mạng tiến vào bắt
chàng đi. Chàng ngồi bình tĩnh phân trần:
-
Bởi tôi trung thành với nhà vua, nên tôi bị xử như các bạn đồng đội, tôi không
phàn nàn, nhưng cho tôi xin ít phút để sửa soạn trước khi chết.
Lời
xin của chàng bị từ chối. Chàng khảng khái quay lại nói:
-
Được, tôi sẵn sàng đi.
Chàng
bị dẫn ra bãi xử. Thình lình, cô Hermania em chàng, từ đâu vụt chạy đến ôm lấy
chàng khóc lóc thảm thiết. Người cai bắn hô: “Bắn!” Nhưng Hermania kêu lên:
-
Nếu bắn anh tôi thì bắn cả tôi đi!
Một
sĩ quan đến lôi cô ra. Bốn viên đạn đã kết thúc đời anh cô. Khóc ngất, cô quỳ
xuống bất động.
Mười
lăm năm sau, Hermania được 34 tuổi. Tâm hồn đắng cay chai cứng bởi cái chết phũ
phàng của anh. Cô không chấp nhận gì nữa, kể cả đạo giáo. Cô từ chối tất cả thú
vui, giải trí ở đời. Cô sống đơn độc. Hận đời đen bạc, ác ôn.
Hôm
ấy, đứng cạnh cửa sổ lâu đài nhìn ra đường cái, cô thấy Linh mục xứ đang đi
trên đường về phía nhà cô. Cô chạy xuống chào ngài lễ độ:
-
Thưa cha, hôm nay là ngày 3 tháng 8, ngày kỷ niệm anh con bị bắn chết tàn bạo.
Linh
mục xứ muốn hướng cô về niềm tin tôn giáo, ngài đọc câu Kinh Thánh:
-
Phúc cho ai khóc lóc bởi sẽ được an ủi.
-
Thưa cha, đây không phải là lần thứ nhất cha nói câu đó. Cha nói vậy là cha
không hiểu đau khổ của con. Con biết Phúc âm. Cha muốn con cầu nguyện, nhưng
nếu con cầu nguyện, con phải tha cho kẻ thù như Chúa dạy, nhưng con không thể,
không thể tha cho chúng, những kẻ đã giết anh con. Con không trả thù chúng được
nữa, bởi hầu hết chúng đã chết và ra trước tòa Chúa, nhưng con vẫn muốn trả
thù. Cha bảo con đến dự Lễ, nhưng con dự sao được khi lòng con đầy tức giận.
-
Bởi phần rỗi linh hồn con, cha xin con bỏ những tư tưởng ấy đi. Nhớ rằng trên
Thánh Giá, Chúa đã tha cho kẻ giết Ngài.
-
Nhưng Chúa là Chúa Trời, còn con là kẻ có tội.
-
Con nhớ rằng Chúa Kitô là gương và các Thánh phải noi theo.
-
Con không phải là Thánh.
-
Đúng vậy, con là kẻ khổ sở, là phụ nữ rất đau khổ, nhưng chính con thích nghĩ
rằng, con can đảm, con trung tín. Phần Chúa là Chúa ta, bởi Ngài là Chúa, Ngài
có quyền và muốn ban ơn cho ta giữ lề luật Ngài. Ngài đòi chúng ta tha cho kẻ
thù như Ngài đã tha. Ngài sẽ ban ơn cho ta, nếu ta không chống lại ơn Ngài.
-
Có thể như vậy. Con chưa bao giờ nghĩ như thế.
-
Cha sợ trường hợp con rất khó, nhưng đừng thất vọng. Cha khuyên con nên cầu
nguyện với các linh hồn Luyện ngục. Cha thường được các ngài giúp đỡ, khi không
còn hi vọng theo kiểu người đời thường nói. Nếu anh con ở trong số các linh hồn
Luyện ngục, cha cầu xin anh con được phép làm mềm lòng con, bởi con rất yêu anh
con.
-
Anh con đã chết 15 năm nay, làm sao còn ở trong Luyện ngục?
-
Đó là câu hỏi rất khó, cha không thể trả lời chắc chắn. Nhưng chúng ta biết
chắc, Chúa thương xót vô cùng, nhất là thương những ai đau khổ, những ai bị cư
xử bất nhân. Bá tước Giaxintô đã chết không kịp chuẩn bị ra trước tòa Chúa, có
thể phải đền bù bởi những tội thời niên thiếu.
Hermania
đêm nay cũng như đêm các năm trước, từ khi anh bà chết, bà thức suốt đêm kỷ
niệm sinh nhật của bà. Người đầy tớ đem lên chiếc đèn và đóng cửa lại rồi xuống
nhà dưới. Hermania ngồi trên ghế bành, mắt lim dim hồi tưởng những năm xưa,
nhất là đêm trăng người ta xử bắn anh bà. Anh bà đứng dựa vào tường, đầu ngả về
một bên, có tiếng hô, một phát nổ... Nhưng kìa ai vậy? Ai đang đứng trước mặt
bà đây? Bà mở to đôi mắt. Bà nghe rõ tiếng đồng hồ tích tắc trên tường, nhưng
trước mặt bà có ai đứng đó. Lạy Chúa, có thật ai đứng đó không? Đúng rồi! chính
anh, như hồi 19 tuổi, nhưng sao mắt anh buồn thê thảm. Đặt hai tay lên ngực để
bình tĩnh hơn, bà hỏi:
-
Có phải anh Giaxintô đây không? Anh về đây làm gì?
-
Chính anh đây, anh về phàn nàn bởi người ta xử tàn ác với anh.
-
Em biết, anh chết làm lòng em đau đớn vô ngần. Máu anh đòi em phải trả thù. Em
phải làm sao bây giờ?
-
Anh không phàn nàn về cái chết, đối với sự sống đời đời, thì sự sống trên trần
gian chỉ như một hạt cát trên bờ biển. Chết là bước qua bậc thềm để vào lâu đài
nhà Vua Cả. Điều anh buồn là đứa em anh rất yêu dấu đã quên anh.
-
Em quên anh? Thử hỏi có ngày nào em không nhớ tới anh, có đêm nào em không mơ
anh bị chết khổ sở. Em đã bởi anh mà bỏ hết cả tuổi hoa, bỏ hết thú vui cuộc
đời, lòng em đâu còn vui khi vắng anh.
-
Nước mắt và sự thất vọng của em chẳng giúp ích gì cho anh cả. Anh cần em cầu
nguyện để đền tội cho anh. Anh ở trong Luyện ngục đền những tội chưa đền trong
những năm cuối đời. Nhất là anh phải khổ sở chết vội, không kịp tha cho kẻ xử
tử anh. Anh không nhớ tới gương của Chúa Kitô và của Thánh Têphanô. Anh không
nhớ chúng ta phải yêu kẻ thù. Anh phải chịu khổ gấp đôi, bởi anh đã không tha
và bởi em muốn trả thù cho anh. Sau thời gian dài em không tha cho họ, em cũng
không cầu nguyện cho anh. 15 năm rồi, anh chờ đợi uổng công, không được một lời
cầu nào trên cõi sống. Xác anh không được Giáo Hội làm phép. Không Linh mục nào
dâng Lễ cho anh. Anh thấy vô số linh hồn lên Thiên đàng, nhờ lời cầu nguyện và
rước Lễ cầu cho họ, còn anh phải rớt lại sau. Vào lúc cuối cùng, bước vào
ngưỡng cửa đời đời, anh tự nhủ:”Lời cầu của em tôi sẽ theo tôi trên nấm mộ”,
nhưng chỉ đêm nay, anh mới được một kinh Vực Sâu. Anh được phép về đây, nài xin
em giúp đỡ, xin em thương giúp anh được bớt phần phạt. Hãy yêu thương kẻ thù.
Ôi loài hay chết trên đời không thể hiểu được những cực hình, linh hồn đã thấy
Chúa một chút, rồi lại phải xa cách Ngài”.
Nghe
những lời đó, Hermania vội quỳ phập xuống:
-
Xin anh tha lỗi cho em, em thật tàn nhẫn với anh.
Bà
khóc nức nở, tay ôm mặt. Khi ngẩng đầu lên, anh bà đã biến đi từ hồi nào. Thức
trắng đêm ấy, bà cầu nguyện thiết tha như để bù lại những năm qua mà bà đã bỏ.

Bình
minh sáng tỏ, chuông nhà thờ kêu gọi giáo dân dự Lễ 5 giờ sáng. Chỗi dậy, bà
vội vã tới nhà thờ. Những người nhà quê ngạc nhiên thấy một bà sang trọng quỳ
giữa họ, lần đầu tiên trong nhiều năm nay. Lời cầu trước tiên, là cho những kẻ
đã giết anh bà.
Sau
Lễ, bà xin gặp cha xứ kể lại đầu đuôi.
-
Tạ ơn Chúa. Có phải bà đọc kinh Vực Sâu cho anh bà không?
-
Dạ phải, anh con nói đó là kinh đầu tiên anh con được hưởng.
Sau
ít ngày, Hermania đã xưng tội, rước Lễ. Từ đó, bà hiến thân làm việc bác ái. Bà
không giàu của, nhưng những người nghèo được bà giúp đỡ, luôn cảm thấy hài
lòng, bởi bà cư xử như bạn bè thân thiết. Không có tiền cho, thì bà giúp công.
Chẳng bao lâu, người ta coi bà như “bà hảo tâm”. Ai cảm ơn thì bà chỉ nói:”Xin
cầu cho anh tôi, đừng cảm ơn tôi”.
25
năm sau, cũng ngày 3 tháng 8, bà Hermania qua đời tốt lành sau khi lãnh các bí
tích cuối cùng. Bà bình tĩnh chờ đợi. Cuối cùng, bà reo lên:
-
Tôi thấy anh Giaxintô, anh đến với hương thơm trên trời và đưa tôi về với Chúa.
Anh thật hạnh phúc. Tôi với anh sẽ liên kết với nhau. Bà đã êm ái ra đi về nơi
an nghỉ (Charity p.323- 332).
Nguồn
: Những phương thế cứu giúp các linh hồn nơi Luyện tội.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét