Giữ lửa.
Ngày xưa, gia đình tôi sống trên một con đò. Cuộc sống lênh đênh sông nước, con đò nhỏ gồng gánh, chở che, nuôi dưỡng cả gia đình tôi qua những ngày mưa trắng nguồn, đến những ngày lênh đênh đầu ghềnh, cuối bãi.
Có một lần, cha làm mất chiếc bật lửa. Giữa sông, chúng tôi không thể nhờ ai để xin chút lửa. Mẹ liền vào bếp, cời tro và may thay, còn một hòn than hồng. Mẹ lấy chút nùi rác khô, quấn quanh hòn than, nhẹ nhàng thổi. Một làn khói trắng bay lên, hòn than đỏ rực rồi bắt lửa sang đám bùi nhùi.
Từ đó, dù không còn chiếc bật lửa, nhưng bếp lửa nhỏ trên con đò giữa sông của chúng tôi, chưa bao giờ hết lửa. Ngồi bên chiếc bếp chênh chao trên mặt nước, mẹ ôn tồn chỉ cho tôi thổi thế nào, cho hòn than bén lửa, không phải cứ thổi mạnh là được, mà phải biết nương theo sức cháy của hòn than nhỏ. Phụ nữ phải là người giữ lửa, để bếp luôn hồng, cơm luôn nóng, khi chồng con bươn chải với cuộc sống mưu sinh.
Lớn lên, rời căn nhà nhỏ trên chiếc đò, tôi bước vào đời với rất nhiều bỡ ngỡ. Và những khi lòng nguội lạnh vì bon chen, lừa đối, vì yêu thương rời xa, tôi hiểu mình cần giữ lại trong mình, một hòn than hồng, dù bé nhỏ, để tự mình nhóm lên thành ngọn lửa.
-st-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét