Trước khi qua đời, tỷ phú đã nói những lời trên giường bệnh khiến ai nấy đều kinh hãi
Sau bao năm miệt mài theo đuổi ước vọng giàu sang nhưng rồi tỷ phú Vương Quân Dao cũng phải đối diện với cái chết khi tuổi đời còn quá trẻ. Những lời ông nói trên giường bệnh khiến nhiều người không khỏi giật mình.
Trong sự nghiệp kinh doanh, tôi đánh trận nào thắng trận đó. Trong con mắt người khác, tôi là một doanh nhân thành đạt điển hình. Nhưng niềm vui tôi có được ngoài công việc cũng không nhiều. Thói quen hưởng thụ vật chất dư thừa của cuộc sống giàu sang khiến cơ thể tôi phát phì.
Giờ đây, khi mắc bệnh phải nằm viện, tôi mới có thời gian suy nghĩ lại cuộc sống trước đây. Bao nhiêu sự đắc ý, bao nhiêu công danh lợi lộc đối với một người sắp chết, chúng không còn sức hút nữa, không có chút ý nghĩa nào nữa.
Trong bóng tối, tôi đã nhiều lần tự hỏi chính mình. Nếu như có thể làm lại cuộc đời, điều tôi muốn làm nhất là gì? Liệu có thể xem nhẹ tiền tài và danh vọng? Có thể làm được vậy không?
Trong bóng đêm, tôi thấy những thiết bị y tế phóng ra những ánh sáng đủ màu sắc và những tiếng gọi của tử thần.
Hiện tại, tôi hiểu được rằng, khi còn sống, con người nên biết đủ tiền tài, dành thời gian nhiều hơn để theo đuổi niềm đam mê khác như tình yêu thương, nghệ thuật, hoặc chỉ để có một thân hình đẹp.
Theo đuổi tiền tài chỉ làm con người tham lam hơn và sống nhạt nhẽo. Biến con người thành những hình hài kỳ quái giống như tôi hiện tại.
Lúc Thượng Đế tạo ra con người với đầy đủ giác quan, là muốn con người cảm thụ vạn vật bằng tất cả con tim, không phải niềm vui mang đến từ tiền bạc.
Tôi đã kiếm được rất nhiều tiền khi còn khỏe mạnh, nhưng khi chết, tôi lại không mang theo được thứ gì. Tình thương yêu không có quan hệ đến vật chất, chúng không phai mờ và mất đi, có được nó mới là thật sự đạt được giàu sang. Tình thương sẽ đi theo, luôn bên cạnh, tiếp thêm động lực và tạo ra ánh sáng soi đường cho mỗi bước đi đúng đắn. Còn tiền bạc sẽ không đi theo con người ta mãi mãi.
Tiền bạc đủ dùng cho chi tiêu sinh hoạt cơ bản, phần còn thừa nên để nó phục vụ lý tưởng, phục vụ tinh thần và phục vụ xã hội.
Tình yêu thương sẽ đưa chúng ta đi xa ngàn dặm. Dù đi bao xa, trèo lên bao cao, nó đều nằm trong trái tim của mỗi người. Ai cũng nắm trong tay tình yêu và thế giới này đều nằm trong đó.
Chiếc giường nào đắt tiền nhất trên thế giới? Đó chính là giường bệnh.
Trên chặng đường đi của đời người, chúng ta có thể có người lái xe thay, có thể giúp kiếm tiền nhưng không có ai mang bệnh hộ chúng ta được. Đồ vật mất đi có thể tìm trở lại, nhưng có một thứ mất đi không bao giờ tìm trở lại được, đó là sinh mệnh.
Vương Quân Dao sinh năm 1966 vì mải mê theo đuổi ước vọng giàu sang để thực hiện giá trị nhân sinh của đời người, anh đã làm việc rất chăm chỉ. Vì mắc phải bệnh ung thư và làm việc quá sức, anh đã từ biệt cõi đời khi mới 38 tuổi.
Câu chuyện của anh khiến tôi nhớ đến lời trăn trối cuối cùng của một vị vua vĩ đại, Alexander. Trước khi chết ông đã để lại 3 điều ước:
“Điều ước đầu tiên, hãy bảo thầy thuốc mang quan tài của ta về một mình.”
“Ước nguyện thứ hai, hãy rải vàng, bạc và châu báu trong kho trên suốt dọc đường đến mộ ta khi các ngươi mang quan tài ra nghĩa địa.”
“Ước muốn cuối cùng, hãy đặt hai bàn tay ta ra bên ngoài cỗ quan tài.”
Rồi vua Alexander giải thích: “Ta muốn mọi người hiểu được ba bài học mà ta đã nhận ra. Để người thầy thuốc đưa cỗ quan tài về một mình: bởi một vị thầy thuốc không thể nào thực sự chữa bệnh cho người ta. Nhất là khi đối diện với cái chết, thầy thuốc hoàn toàn bất lực. Ta hy vọng mọi người sẽ học được rằng phải trân quý cuộc sống của chính mình.
Mong ước thứ hai của ta là để nhắn nhủ mọi người rằng không nên theo đuổi mộng giàu sang. Ta tiêu tốn cả đời chạy theo sự giàu sang, nhưng ta đã lãng phí hầu hết thời gian của đời người.
Mong ước thứ ba của ta là để người đời hiểu rằng ta đến thế gian này với hai bàn tay trắng và ta sẽ rời bỏ thế gian này cũng với hai bàn tay trắng.”
Nói xong những lời này, vua Alexander đã nhắm mắt lại và trút hơi thở cuối cùng.
Công danh lợi lộc chẳng dài lâu, đời người chỉ thoáng qua như mây khói. Vì vậy, hãy tận dụng những năm tháng đời người ngắn ngủi để sống sao cho có ý nghĩa, sống sao cho có ích, đừng để đến khi sắp cận kề cái chết, mới nhận ra ý nghĩa của đời người.
Cao tăng nói với chàng thanh niên: Nếu có ai mượn tiền thí chủ, hãy nói điều này với anh ta
Thực tế trong cuộc sống, thí chủ ai cũng đều sẽ ít nhất bị hỏi vay tiền một vài lần. Nhưng đa số đều không thể chối từ vì nhiều lý do khác nhau.
Điều khó làm nhất là gì? Là vay mượn!
Thí chủ tất nhiên sẽ luôn coi người cho mình vay tiền lúc khó khăn là quý nhân. Không chỉ là tiền, mà một chút giúp đỡ thôi cũng là điều vô cùng đáng quý.
Thời nay người như vậy rất hiếm gặp, nếu như gặp được thì thí chủ nên trân quý cả 1 đời!
Người cho thí chủ mượn tiền lúc thí chủ đang khốn khó, không phải bởi người ta nhiều tiền quá không biết tiêu vào đâu, mà bởi vì họ muốn giúp đỡ thí chủ một chút vào lúc khó khăn ấy.
Thứ cho thí chủ mượn không phải là tiền, mà là một tấm lòng, là sự tin tưởng, là sự động viên, là niềm tin vào khả năng và là sự đầu tư vào tương lai của bạn…
Hy vọng bạn bè có thể mãi đặt niềm tin nơi mình mà không đắn đo gì là điều khó mà làm được! Làm mất lòng tin nơi người khác chính là sự mất mát rất lớn trong đời người! Xin hãy đặt chữ tín ở vị trí thích đáng!
Sự chân thành của bạn bè là tài sản của cả một đời người! Đồng thời, thí chủ hãy nhớ rằng:
– Người chủ động trả tiền trước trong các buổi hẹn, không phải bởi họ dư dả tiền bạc, mà bởi họ coi tấm chân tình với thí chủ còn hơn cả tiền bạc.
– Lúc hợp tác có thể nhường thí chủ phần lợi hơn, không phải bởi họ ngốc, mà bởi họ là người biết sẻ chia.
– Khi công tác nếu luôn chủ động nhận lấy phần việc khó, không phải bởi họ muốn thể hiện bản thân, ấy bởi đó là người có trách nhiệm với tập thể.
– Khi gặp mâu thuẫn liền nói lời xin lỗi, không phải do họ sai, mà bởi họ biết điều gì mới đáng để giữ gìn hơn là cái tôi vị kỷ của bản thân.
– Người nguyện ý giúp đỡ thí chủ không phải họ nợ thí chủ điều gì, mà bởi họ coi thí chủ là người đáng trân trọng.
– Người ta giúp thí chủ vì mối lương duyên quý báu, không phải vì đó là bổn phận, bạn đừng coi đó là lẽ đương nhiên mà coi nhẹ.
Minh Xuân biên dịch
có 3 việc không bao giờ động tới
Con người sống thường hơn thua nhau khẩu khí, trước những mâu thuẫn gặp phải thì luôn là ‘người đối xử tệ với ta một, ta trả lại gấp đôi’. Kẻ sỹ, đối với việc tranh đoạt ở trên đời, có 3 việc không bao giờ động tới.

Ở đời, chớ đấu danh với quân tử, đấu lợi với tiểu nhân. (Ảnh: Internet)
Lúc Tăng Quốc Phiên vừa nhận chức ở Hàn Lâm Viện, ông là cấp dưới của Triệu Tiếp. Một lần nhân cơ hội cha mẹ vào kinh, Triệu Tiếp muốn gửi thiếp mời các đồng sự đến tham dự tiệc. Tăng Quốc Phiên không quen mắt với cách làm “mượn cơ hội” này nên đã từ chối không đi. Triệu Tiếp thấy vậy, trong lòng vô cùng bất mãn.
Sau này, Tăng Quốc Phiên được thăng mấy cấp, làm chức quan cao hơn cả Triệu Tiếp, Triệu Tiếp càng bất mãn hơn, nhưng cũng chỉ có thể để ở trong lòng mà thôi.
Về sau, Tăng Quốc Phiên bị người khác hãm hại buộc tội, thậm chí bị giáng hạ chức và lại trở thành thuộc hạ của Triệu Tiếp. Không những thế, Tăng Quốc Phiên cả đời còn bị bệnh nấm ngoài da.
Đợt ấy, ông bị bệnh phát tác, đau đớn đến mức không thể ngồi lâu được. Ông liền đi gặp cấp trên xin phép nghỉ ở nhà hai ngày. Triệu Tiếp mãi mới đợi được đến ngày có cơ hội báo thù, nên đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Ông ta lên mặt răn dạy Tăng Quốc Phiên: “Ông vừa mới bị giáng chức vài ngày thì lại xin nghỉ phép, có phải là khinh thường bản quan không? Lời xin phép của ông, ta không đồng ý”. Tăng Quốc Phiên bất đắc dĩ đành phải vừa đau ốm vừa làm việc.
Kể từ lúc Tăng Quốc Phiên bị giáng chức, chỉ cần có cơ hội là Triệu Tiếp sẽ răn dạy Tăng Quốc Phiên một phen. Hơn nữa, ông ta còn đi khắp nơi nói xấu ông với đồng nghiệp, nhưng Tăng Quốc Phiên trước sau đều không đấu lại.
Về sau, Tăng Quốc Phiên được thăng chức lên làm quan nhị phẩm. Ông được ban cho chiếc kiệu tám người khiêng gọi là Lục Ni kiệu, nhưng ông vẫn luôn luôn tiết kiệm, khiêm tốn, không muốn cao ngạo. Vì thế, ông quyết định dùng chiếc Lam Ni kiệu, là chiếc kiệu bốn người khiêng như trước đây.
Theo luật lệ, ở bất cứ nơi đâu, người ngồi trên kiệu bốn người khiêng khi nhìn thấy người ngồi trên kiệu tám người khiêng thì đều phải cung kính nhường đường. Nếu không tuân thủ, thì chủ nhân của chiếc kiệu bốn người khiêng sẽ bị đánh đòn.
Lần ấy, Tăng Quốc Phiên ngồi trong Lam Ni kiệu để đi ra ngoài. Khi kiệu của ông đi đến một ngõ nhỏ chật hẹp thì thấy ở phía sau, một chiếc Lục Ni kiệu cũng đang đi tới. Ở vào tình huống này, Tăng Quốc Phiên có thể không cần phải nhường đường. Nhưng Tăng Quốc Phiên vẫn sai người hầu đi sát sang một bên, để cho chiếc kiệu phía sau đi lên trước. Nhưng ngay cả đã đứng sát sang một bên rồi thì chiếc kiệu phía sau vẫn không thể qua được.
Người nâng Lục Ni kiệu thấy thế, thúc ngựa chạy đến, không nghe lời phân trần, kéo rèm kiệu ra, bắt Tăng Quốc Phiên và tát vào mặt ông hai cái rất mạnh.
Nhưng người ngồi trong Lục Ni kiệu kia lại chính là một vị quan tam phẩm, so với Tăng Quốc Phiên thì còn thấp hơn một cấp. Vị quan tam phẩm vén rèm nhìn thấy Tăng Quốc Phiên, sợ hãi quá, chạy vội đến chỗ ông, quỳ gối, dập đầu nhận lỗi.
Tất cả mọi người lặng im chờ Tăng Quốc Phiên phân xử. Họ cho rằng, Tăng Quốc Phiên sẽ tát hai cái như trời giáng vào mặt vị quan tam phẩm là coi như sự tình được giải quyết xong.
Nhưng không ngờ, Tăng Quốc Phiên nâng vị quan tam phẩm dậy và nhẹ nhàng nói: “Quả thực là kiệu của ta đã cản đường đi của đại nhân, đại nhân hãy lên kiệu, gấp rút lên đường mới là việc quan trọng hơn”.
Mọi người ai nấy đều sững sỡ thầm nghĩ: “Quan nhị phẩm bị quan tam phẩm tát cho hai cái như trời giáng vậy mà vẫn như không có chuyện gì, lại còn ân cần với đối phương, quả là khác người!”.
Tăng Quốc Phiên không những xử sự như vậy mà còn dặn kỹ người hầu rằng: “Phàm là ở bất kỳ đâu, nhìn thấy Lục Ni kiệu thì cho dù đối phương là quan nhỏ thì cũng phải lập tức nhường đường!”.
Tăng Quốc Phiên nói: “Kẻ sĩ có ba việc không tranh đấu, đó là: Chớ tranh đấu danh với người quân tử, chớ tranh đấu lợi với tiểu nhân và chớ cùng trời đất so đấu khôn khéo”.
Không so đo sẽ không khiến bản thân rơi vào vòng xoáy tranh đấu, không bị mệt bởi “người lừa ta gạt” , không tạo ra nhiều người thù địch, không sợ lúc nào cũng bị người khác hãm hại. Không so đo còn tiết kiệm được rất nhiều thời gian, có thừa tinh lực để làm việc mà mình mong muốn.
Bởi vì không so đo mọi chuyện, chỉ một lòng một dạ làm việc, làm người nên Tăng Quốc Phiên đã tạo ra một kỳ tích ở chốn quan trường, đó là chỉ trong 9 năm ông đã được tăng 10 cấp bậc, cuối cùng trở thành một danh thần, được người đời mãi mãi ca ngợi.
Ở đời, chớ đấu danh với quân tử, đấu lợi với tiểu nhân. (Ảnh: Internet)
|
Lúc Tăng Quốc Phiên vừa nhận chức ở Hàn Lâm Viện, ông là cấp dưới của Triệu Tiếp. Một lần nhân cơ hội cha mẹ vào kinh, Triệu Tiếp muốn gửi thiếp mời các đồng sự đến tham dự tiệc. Tăng Quốc Phiên không quen mắt với cách làm “mượn cơ hội” này nên đã từ chối không đi. Triệu Tiếp thấy vậy, trong lòng vô cùng bất mãn.
Sau này, Tăng Quốc Phiên được thăng mấy cấp, làm chức quan cao hơn cả Triệu Tiếp, Triệu Tiếp càng bất mãn hơn, nhưng cũng chỉ có thể để ở trong lòng mà thôi.
Về sau, Tăng Quốc Phiên bị người khác hãm hại buộc tội, thậm chí bị giáng hạ chức và lại trở thành thuộc hạ của Triệu Tiếp. Không những thế, Tăng Quốc Phiên cả đời còn bị bệnh nấm ngoài da.
Đợt ấy, ông bị bệnh phát tác, đau đớn đến mức không thể ngồi lâu được. Ông liền đi gặp cấp trên xin phép nghỉ ở nhà hai ngày. Triệu Tiếp mãi mới đợi được đến ngày có cơ hội báo thù, nên đương nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Ông ta lên mặt răn dạy Tăng Quốc Phiên: “Ông vừa mới bị giáng chức vài ngày thì lại xin nghỉ phép, có phải là khinh thường bản quan không? Lời xin phép của ông, ta không đồng ý”. Tăng Quốc Phiên bất đắc dĩ đành phải vừa đau ốm vừa làm việc.
Kể từ lúc Tăng Quốc Phiên bị giáng chức, chỉ cần có cơ hội là Triệu Tiếp sẽ răn dạy Tăng Quốc Phiên một phen. Hơn nữa, ông ta còn đi khắp nơi nói xấu ông với đồng nghiệp, nhưng Tăng Quốc Phiên trước sau đều không đấu lại.
Về sau, Tăng Quốc Phiên được thăng chức lên làm quan nhị phẩm. Ông được ban cho chiếc kiệu tám người khiêng gọi là Lục Ni kiệu, nhưng ông vẫn luôn luôn tiết kiệm, khiêm tốn, không muốn cao ngạo. Vì thế, ông quyết định dùng chiếc Lam Ni kiệu, là chiếc kiệu bốn người khiêng như trước đây.
Theo luật lệ, ở bất cứ nơi đâu, người ngồi trên kiệu bốn người khiêng khi nhìn thấy người ngồi trên kiệu tám người khiêng thì đều phải cung kính nhường đường. Nếu không tuân thủ, thì chủ nhân của chiếc kiệu bốn người khiêng sẽ bị đánh đòn.
Lần ấy, Tăng Quốc Phiên ngồi trong Lam Ni kiệu để đi ra ngoài. Khi kiệu của ông đi đến một ngõ nhỏ chật hẹp thì thấy ở phía sau, một chiếc Lục Ni kiệu cũng đang đi tới. Ở vào tình huống này, Tăng Quốc Phiên có thể không cần phải nhường đường. Nhưng Tăng Quốc Phiên vẫn sai người hầu đi sát sang một bên, để cho chiếc kiệu phía sau đi lên trước. Nhưng ngay cả đã đứng sát sang một bên rồi thì chiếc kiệu phía sau vẫn không thể qua được.
Người nâng Lục Ni kiệu thấy thế, thúc ngựa chạy đến, không nghe lời phân trần, kéo rèm kiệu ra, bắt Tăng Quốc Phiên và tát vào mặt ông hai cái rất mạnh.
Nhưng người ngồi trong Lục Ni kiệu kia lại chính là một vị quan tam phẩm, so với Tăng Quốc Phiên thì còn thấp hơn một cấp. Vị quan tam phẩm vén rèm nhìn thấy Tăng Quốc Phiên, sợ hãi quá, chạy vội đến chỗ ông, quỳ gối, dập đầu nhận lỗi.
Tất cả mọi người lặng im chờ Tăng Quốc Phiên phân xử. Họ cho rằng, Tăng Quốc Phiên sẽ tát hai cái như trời giáng vào mặt vị quan tam phẩm là coi như sự tình được giải quyết xong.
Nhưng không ngờ, Tăng Quốc Phiên nâng vị quan tam phẩm dậy và nhẹ nhàng nói: “Quả thực là kiệu của ta đã cản đường đi của đại nhân, đại nhân hãy lên kiệu, gấp rút lên đường mới là việc quan trọng hơn”.
Mọi người ai nấy đều sững sỡ thầm nghĩ: “Quan nhị phẩm bị quan tam phẩm tát cho hai cái như trời giáng vậy mà vẫn như không có chuyện gì, lại còn ân cần với đối phương, quả là khác người!”.
Tăng Quốc Phiên không những xử sự như vậy mà còn dặn kỹ người hầu rằng: “Phàm là ở bất kỳ đâu, nhìn thấy Lục Ni kiệu thì cho dù đối phương là quan nhỏ thì cũng phải lập tức nhường đường!”.
Tăng Quốc Phiên nói: “Kẻ sĩ có ba việc không tranh đấu, đó là: Chớ tranh đấu danh với người quân tử, chớ tranh đấu lợi với tiểu nhân và chớ cùng trời đất so đấu khôn khéo”.
Không so đo sẽ không khiến bản thân rơi vào vòng xoáy tranh đấu, không bị mệt bởi “người lừa ta gạt” , không tạo ra nhiều người thù địch, không sợ lúc nào cũng bị người khác hãm hại. Không so đo còn tiết kiệm được rất nhiều thời gian, có thừa tinh lực để làm việc mà mình mong muốn.
Bởi vì không so đo mọi chuyện, chỉ một lòng một dạ làm việc, làm người nên Tăng Quốc Phiên đã tạo ra một kỳ tích ở chốn quan trường, đó là chỉ trong 9 năm ông đã được tăng 10 cấp bậc, cuối cùng trở thành một danh thần, được người đời mãi mãi ca ngợi.
Dù bạn không phải là vĩ nhân, nhưng hãy trở thành người có nội tâm mạnh mẽ
Chỉ khi một người có lòng bao dung hết thảy và biết buông bỏ những gì không đáng có thì mới có thể dung nạp vạn vật và thành tựu sự nghiệp. Không cần phải trở thành vĩ nhân, nhưng nắm giữ bí quyết này bạn sẽ luôn hạnh phúc vẹn tròn.
1. Buông bỏ áp lực
Kỳ thực, đối với mỗi người mà nói, mệt hay không mệt đều là do tâm thái của chính bản thân mình quyết định.
Mỗi ngày, chúng ta đều phải trải qua vô vàn sự việc, vui vẻ có, buồn thương có, tất cả chúng đều xuất hiện thường xuyên với mỗi người. Một khi trong lòng chất chứa quá nhiều thì sẽ trở nên hỗn độn, không có trật tự vì thế mà tâm cũng hỗn loạn theo.
Khi ấy, đem chút thống khổ vô vị ấy bỏ xuống thì trong tâm tất có chỗ cho niềm vui và khoái hoạt lấp đầy. Mãi trói buộc trong những điều phiền muộn mà quên mất lý do để vui sống, đó chính là nguyên nhân khiến bạn luôn cảm thấy u buồn.
2. Buông bỏ phiền não
Hạnh phúc, khoái hoạt kỳ thực rất đơn giản, nó không ở quá xa so với những gì bạn tưởng tượng.
Học được cách bình tĩnh tiếp nhận sự thật, học được cách “thuận theo tự nhiên”, học cách thản nhiên đối mặt với những điều không may mắn, học cách tích cực đối đãi với nhân sinh, học cách nhìn vào điểm tốt trong hết thảy mọi việc…
Như vậy, ánh mặt trời ấm áp sẽ tràn ngập trong lòng bạn, xua đi nỗi sợ hãi, những đen tối và những nỗi lo lắng, phiền muộn. Khoái hoạt, hạnh phúc kỳ thực rất đơn giản, đừng để bản mình chìm đắm vào những nỗi niềm không vui thì bạn đã hạnh phúc rồi!
3. Buông bỏ tâm lý tự ti
Không phải ai cũng đều có thể trở thành vĩ nhân, nhưng mỗi người đều có thể trở thành người có nội tâm mạnh mẽ.
Tin tưởng vào bản thân mình, tìm đúng vị trí của mình, thì bạn đã trở thành một người có được giá trị nhân sinh rồi!
4. Buông bỏ tâm lười biếng
Không cần phải luôn nhìn vào cuộc sống của người khác để rồi ngưỡng mộ, bởi vì bạn hoàn toàn có thể đạt được những điều ấy khi buông bỏ tâm lười biếng, cố gắng tận tâm là có thể cải biến được vận mệnh của mình.
Có thể luyện một động tác đơn giản đến “xuất thần nhập hóa” thì bạn đã có tuyệt chiêu của mình. Còn nếu có thể làm một việc nhỏ bình thường đến mức thuần thục thì bạn đã là người có kỹ xảo!
Luôn nhắc nhở bản thân làm một người tiến bộ, vui vẻ, hạnh phúc và lương thiện thì bạn nhất định sẽ có một tương lai tươi sáng.
5. Buông bỏ suy nghĩ tiêu cực, tuyệt vọng
Chỉ cần nguyện ý, bạn hoàn toàn có thể trở thành một người tốt nhất trong cuộc đời này. Không ai có thể chi phối được thắng thua, trừ chính bản thân bạn.
Thái độ sống của bạn như thế nào sẽ quyết định vận mệnh của bạn như thế ấy. Nếu luôn mang trong lòng những suy nghĩ tiêu cực và nỗi tuyệt vọng thì sẽ chỉ khiến bạn chìm đắm vào đó mà không nhìn thấy ánh sáng của tương lai mà thôi!
6. Buông bỏ tâm oán giận
Người ta nói rằng, tất cả những thất bại trong cuộc đời mỗi người đều là để chuẩn bị cho thành công. Oán giận cùng với nản lòng chỉ có thể làm vật cản trở trên bước đường tiến đến thành công của bạn. Buông bỏ oán giận, mang tâm bình thản mà tiếp nhận thất bại, ấy chính là tâm thái của bậc trí giả.
Oán giận không thể thay đổi được hiện trạng, thuận theo tự nhiên mà cố gắng mới có thể mang đến hy vọng. Mỗi chúng ta đều có điểm mạnh của mình, chỉ cần bạn không để bản thân mình bị mai một thì nhất định sẽ tỏa sáng trong tương lai.
7. Buông bỏ tâm hẹp hòi, ích kỷ
Một khi có tấm lòng rộng mở, khoan dung thì Trời và Đất cũng sẽ rộng lòng, khoan dung với bạn!
Khoan dung là một mỹ đức. Khoan dung, tha thứ cho người khác thực ra cũng là đang trải đường cho bản thân mình. Người biết khoan dung thì sẽ không lo được và mất, mới có thể bao dung hết thảy những hỷ, nộ, ái, ố trong cuộc đời.
Biết buông bỏ, bạn đã là người thắng cuộc trong đời! Buông là một loại giải thoát, một loại ngộ Đạo. Buông là một loại lựa chọn của tâm thái, là trí tuệ của cuộc sống. Học được cách buông bỏ thì những áp lực, phiền não, người đối địch, thống khổ… đều sẽ giảm đi rất nhiều.
-sT-
1. Buông bỏ áp lực
Kỳ thực, đối với mỗi người mà nói, mệt hay không mệt đều là do tâm thái của chính bản thân mình quyết định.
Mỗi ngày, chúng ta đều phải trải qua vô vàn sự việc, vui vẻ có, buồn thương có, tất cả chúng đều xuất hiện thường xuyên với mỗi người. Một khi trong lòng chất chứa quá nhiều thì sẽ trở nên hỗn độn, không có trật tự vì thế mà tâm cũng hỗn loạn theo.
Khi ấy, đem chút thống khổ vô vị ấy bỏ xuống thì trong tâm tất có chỗ cho niềm vui và khoái hoạt lấp đầy. Mãi trói buộc trong những điều phiền muộn mà quên mất lý do để vui sống, đó chính là nguyên nhân khiến bạn luôn cảm thấy u buồn.
2. Buông bỏ phiền não
Hạnh phúc, khoái hoạt kỳ thực rất đơn giản, nó không ở quá xa so với những gì bạn tưởng tượng.
Học được cách bình tĩnh tiếp nhận sự thật, học được cách “thuận theo tự nhiên”, học cách thản nhiên đối mặt với những điều không may mắn, học cách tích cực đối đãi với nhân sinh, học cách nhìn vào điểm tốt trong hết thảy mọi việc…
Như vậy, ánh mặt trời ấm áp sẽ tràn ngập trong lòng bạn, xua đi nỗi sợ hãi, những đen tối và những nỗi lo lắng, phiền muộn. Khoái hoạt, hạnh phúc kỳ thực rất đơn giản, đừng để bản mình chìm đắm vào những nỗi niềm không vui thì bạn đã hạnh phúc rồi!
3. Buông bỏ tâm lý tự ti
Không phải ai cũng đều có thể trở thành vĩ nhân, nhưng mỗi người đều có thể trở thành người có nội tâm mạnh mẽ.
Tin tưởng vào bản thân mình, tìm đúng vị trí của mình, thì bạn đã trở thành một người có được giá trị nhân sinh rồi!
4. Buông bỏ tâm lười biếng
Không cần phải luôn nhìn vào cuộc sống của người khác để rồi ngưỡng mộ, bởi vì bạn hoàn toàn có thể đạt được những điều ấy khi buông bỏ tâm lười biếng, cố gắng tận tâm là có thể cải biến được vận mệnh của mình.
Có thể luyện một động tác đơn giản đến “xuất thần nhập hóa” thì bạn đã có tuyệt chiêu của mình. Còn nếu có thể làm một việc nhỏ bình thường đến mức thuần thục thì bạn đã là người có kỹ xảo!
Luôn nhắc nhở bản thân làm một người tiến bộ, vui vẻ, hạnh phúc và lương thiện thì bạn nhất định sẽ có một tương lai tươi sáng.
5. Buông bỏ suy nghĩ tiêu cực, tuyệt vọng
Chỉ cần nguyện ý, bạn hoàn toàn có thể trở thành một người tốt nhất trong cuộc đời này. Không ai có thể chi phối được thắng thua, trừ chính bản thân bạn.
Thái độ sống của bạn như thế nào sẽ quyết định vận mệnh của bạn như thế ấy. Nếu luôn mang trong lòng những suy nghĩ tiêu cực và nỗi tuyệt vọng thì sẽ chỉ khiến bạn chìm đắm vào đó mà không nhìn thấy ánh sáng của tương lai mà thôi!
6. Buông bỏ tâm oán giận
Người ta nói rằng, tất cả những thất bại trong cuộc đời mỗi người đều là để chuẩn bị cho thành công. Oán giận cùng với nản lòng chỉ có thể làm vật cản trở trên bước đường tiến đến thành công của bạn. Buông bỏ oán giận, mang tâm bình thản mà tiếp nhận thất bại, ấy chính là tâm thái của bậc trí giả.
Oán giận không thể thay đổi được hiện trạng, thuận theo tự nhiên mà cố gắng mới có thể mang đến hy vọng. Mỗi chúng ta đều có điểm mạnh của mình, chỉ cần bạn không để bản thân mình bị mai một thì nhất định sẽ tỏa sáng trong tương lai.
7. Buông bỏ tâm hẹp hòi, ích kỷ
Một khi có tấm lòng rộng mở, khoan dung thì Trời và Đất cũng sẽ rộng lòng, khoan dung với bạn!
Khoan dung là một mỹ đức. Khoan dung, tha thứ cho người khác thực ra cũng là đang trải đường cho bản thân mình. Người biết khoan dung thì sẽ không lo được và mất, mới có thể bao dung hết thảy những hỷ, nộ, ái, ố trong cuộc đời.
Biết buông bỏ, bạn đã là người thắng cuộc trong đời! Buông là một loại giải thoát, một loại ngộ Đạo. Buông là một loại lựa chọn của tâm thái, là trí tuệ của cuộc sống. Học được cách buông bỏ thì những áp lực, phiền não, người đối địch, thống khổ… đều sẽ giảm đi rất nhiều.
-sT-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét