Copy lai bai suy niem de danh doc.
Chúa nhật V năm B
Mc 1, 29-39
Chúa Giê-su bắt đầu rao giảng Nước Thiên Chúa, đồng thời Người làm nhiều phép lạ như chúng ta vừa nghe qua trình thuật của thánh Mác-cô.
Thánh sử cho chúng ta chứng kiến những hoạt động của Chúa Giê-su trong thành Caphácnaum mà thôi. Người chữa lành một người bị quỷ ám ngay trong Hội đường. Sau đó Ngài đến thăm nhạc mẫu của Phêrô, có lẽ cũng không xa.
Điều nầy cho thấy Phê-rô đã có gia đình trước khi theo Chúa, nhưng không thánh sử nào nói đến, chỉ có Mác-cô nói đến trong đoạn nầy mà thôi.
Có lẽ các môn đệ đã đi trước và vào nhà. Chúa Giêsu vừa đến, “lập tức” các ông cho ngài biết bệnh tình của bà.
Chúng ta lại gặp lại từ “ lập tức” của thánh Mác-cô. Năm người khách ghé nhà mà bà chủ lại liệt giường là một chuyện không may ! Phải cho Thầy hay “ lập tức” để Thầy có cách gì giúp bà hay thăm hỏi bệnh nhân. Thầy vừa đuổi quỷ trong Hội đường, có lẽ Thầy cũng sẽ giúp bà ấy được.
Chúa Giêsu, có lẽ sau vài câu thăm hỏi, giải quyết vấn đề một cách dễ dàng, như không có chuyện gì xảy ra. Ngài cầm tay bà, kéo bà ngồi dậy và bà khỏi hẳn. Cơn sốt biến mất và bà đi lại phục vụ các ngài.
Phép lạ nầy chỉ diễn ra trong vòng thân mật, không ai chứng kiến, ngoại trừ các môn đệ. Nhưng chiều đến…, người ta đem mọi kẻ ốm đau và những ai bị quỷ ám đến cho Người. Cả thành xúm lại trước của.
Tại sao tất cả thành đến ? Thánh Mác-cô muốn ám chỉ rằng sứ mệnh của Chúa Giêsu là cứu vớt mọi người, không chỉ riêng bà nhạc mẫu của Phê-rô. Chúa Giêsu chữa nhiều kẻ ốm đau, mắc đủ thứ bệnh, và cấm không cho quỷ nói, vì chúng biết Người.
Chữa lành phần xác, đối với Mác-cô, là dấu hiệu cho thấy vai trò cứu độ của Chúa Giêsu. Ngài giải thoát con người khỏi bệnh tật phần xác, Ngài cũng chữa lành những vết thương trong tâm hồn. Thánh Gioan nhấn mạnh đến điểm nầy rõ hơn. Mác-cô chỉ tường thuật sự kiện và để cho độc giả tìm thấy những gì chứa đựng trong đó.
Chúng ta cũng là bệnh nhân. Chúng ta cần đến bàn tay huyền diệu của Ngài để chữa lành những tật nguyền của tâm hồn chúng ta: “ Xưa kia anh em ở xa, bây giờ anh em đã ở gần. Xưa kia anh em sống theo thế gian, hôm nay anh em đã trở thành con Thiên Chúa. Chúa Giê-su đã đến mang lấy tật nguyền của chúng ta. Ngài đã đóng đinh vào thập giá văn khế tội nợ của chúng ta, Ngài đã giải thoát chúng ta khỏi ách nô lệ tội lỗi.
Ngài đã đến cầm tay chúng ta và kéo chúng ta đứng dậy, biến chúng ta thành con người mới được tái tạo theo hình ảnh của Ngài…Hãy tạ ơn Chúa và dìm mình trong hạnh phúc Ngài mang đến.
Nhưng hãy nhìn lại tâm hồn chúng ta, sao chúng ta chưa được cứu thoát ? Tội lỗi vẫn còn. Những cơn bệnh tâm hồn vẫn làm chúng ta bại liệt. Ngài vẫn hiện diện. Ngài vẫn còn chữa lành chúng ta nơi tòa giải tội. Sao chúng ta vẫn còn ươn ái, vẫn còn đầy những tật xấu ?
Nhiều người cứ mong thấy những phép lạ và tự hỏi: “ Sao bây giờ Chúa không làm phép lạ như xưa kia để người ta tin?”
Hôm nay, Chúa vẫn hoạt động. Phép lạ vẫn đầy dẫy trước mắt chúng ta, nhưng chúng ta không thấy. Phép lạ trong mọi tạo vật. Mỗi tạo vật là một phép lạ: mặt trời, tinh tú phải chăng là những phép lạ chúng ta chứng kiến hằng ngày mà chúng ta không nhận ra. Mỗi người chúng ta cũng là một phép lạ, chúng ta có biết không ?
Chúng ta quá quen thuộc với mọi vật quanh ta, chúng ta không còn biết là phép lạ nữa. Tại sao con mắt chúng ta thấy được ? Đâu phải do chúng ta !
Thánh Gioan dùng một từ để chỉ phép lạ: đó là “dấu chỉ”. Nhờ dấu chỉ, chúng ta nhìn thấy Chúa hiện diện trong trần gian, trong cuộc đời chúng ta.
Các bí tích chúng ta lãnh nhận hằng ngày như bí tích Thánh Thể, có phải là dấu chỉ không ? Qua tấm bánh được truyền phép, chúng ta nhận ra Chúa Giê-su.
Chỉ cần chú ý và tin.
Chúa Giê-su không trực tiếp làm những dấu chỉ, Ngài đòi buộc chúng ta thành những dấu chỉ của Ngài. “ Từ khi có Chúa Giêsu, mỗi người công giáo là một quyển Tin Mừng thứ năm” ( Jean Guitton).
Ngài cho chúng ta ăn Mình Thánh Ngài để làm gì ? Phải chăng là để chúng ta trở thành xương thịt của Ngài, hiện thân của Ngài, “ đồng hình đồng dạng với Ngài”, để mọi người khi nhìn thấy chúng ta, có thể nhìn thấy Ngài. Khi chúng ta hoạt động, Ngài hoạt động trong chúng ta, cho anh em chúng ta…Nhưng chúng ta chỉ là một giấc mơ không bao giờ thành của Ngài. Chúng ta che khuất Ngài hơn là tỏ hiện Ngài.
“ Anh em là ánh sáng thế gian” như Ngài là ánh sáng thế gian. Đó là “ dấu chỉ” Ngài mong tỏ ra cho thế gian, nhưng ánh sáng đã lu mờ, và bóng tối tội lỗi đang bao trùm thế giới.
Chúa Giêsu đang chờ đợi chúng ta nên hiện thân của Ngài giữa thế gian, chúng ta dám hiến dâng cuộc sống chúng ta để làm chứng cho Ngài không ? Chúng ta đã nghe lệnh truyền nầy,nhưng nhiều người đã thối thoát… Vì thế, không lạ gì tội ác vẫn tràn ngập thế giới vì chúng ta không dám dấn thân. Chúa không bảo chỉ có linh mục, tu sĩ mới là ánh sáng thế gian mà mọi người đã lãnh nhận ánh sáng đức tin.
Chúng ta không biết làm gì sao ?
Hãy nhìn Chúa Giêsu. Ngài tìm về Chúa Cha. Ngài là Con Cha yêu dấu, Ngài vẫn thông hiệp với Chúa Cha: “ Cha với Thầy là một”. “Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha”, nhưng Ngài vẫn luôn tìm về Cha , vẫn dìm mình trong tình yêu của Cha Ngài…
Nhờ Ngài, đến với Chúa Cha, chúng ta mới tìm được sinh lực cần thiết để dấn thân phục vụ Tin Mừng. Đèn điện không thể tự mình sáng lên được nếu không nối liền với máy điện.
Các thánh sử đã nhiều lần nhắc đến việc Chúa Giêsu cầu nguyện thâu đêm. Ngài là Thiên Chúa “ đồng bản thể với Đức Chúa Cha”, nhưng Ngài vẫn là người thật, Ngài cần múc lấy sinh lực nơi tình yêu của Cha Ngài.
Chúng ta phải thực sự trong suốt để phản chiếu khuôn mặt của Ngài. Một đòi buộc khẩn thiết đối với chúng ta.
Làm sao chúng ta trở thành ánh sáng mà không thông hiệp với Ngài là Ánh Sáng thật ? Phải “ nhờ Ngài, với Ngài và trong Ngài” chúng ta mới thực sự là kitô hữu, là sứ giả của Tin Mừng.
Dân chúng mong Ngài ở lại với họ, vì họ đã nghe những lời giảng dạy đầy uy quyền của Ngài và được chữa lành nhiều bệnh tật. Đối với họ, Ngài là một ân huệ họ được hưởng nhưng không. Nhưng những thành công bên ngoài, đối với Ngài không quan trọng. Ngài chỉ nhìn đến sứ mệnh của Ngài là rao giảng Nước Thiên Chúa. Trừ quỷ hay làm dấu lạ chỉ là dịp tốt để chứng tỏ cho dân chúng thấy thời thiên sai đã đến: kẻ mù được thấy, người điếc được nghe, người què sẽ nhảy như nai và người nghèo được rao giảng Tin Mừng”. Ngài nói : “ Chúng ta hãy đi nơi khác…để Thầy còn rao giảng ở đó nữa”.
Sứ mệnh của Ngài mới chỉ là khởi đầu, còn cả thế giới phải lo.
Chúng ta, những người đã được thừa hưởng hồng ân Tin Mừng, chúng ta có muốn cho Tin Mừng lan rộng ra khắp nơi không ? Chúng ta có cùng một ý nguyện như Ngài không ? Chúng ta có muốn dấn thân rao giảng Tin Mừng không ?
Nhiều người tự hỏi: “ Làm sao tôi rao giảng được ?Tôi biết gì mà giảng ?
Chúng ta có nhiều cách đóng góp vào việc rao giảng Tin Mừng mà chúng ta không để ý.
Thứ nhứt: cầu nguyện. Việc nầy ai làm cũng được. Một đứa bé cũng làm được. Chúng ta có cầu nguyện cho “ Danh Cha cả sáng” không ?
Thứ hai : sống tốt và thật tốt.
Nếu chúng ta chỉ sống tốt mà thôi, chúng ta cũng không hơn gì những anh em không có đạo vì họ cũng có người sống tốt. Chúng ta phải sống thật tốt, đó là mệnh lệnh của Chúa Giêsu: “ Chúng con hãy nên trọn lành như Cha chúng con ở trên trời là Đấng trọn lành”.
Chỉ cần bao nhiêu đó cũng đáng quí lắm rồi.Nhưng chúng ta vẫn còn xa lý tưởng mà Chúa Giêsu đã tỏ cho chúng ta biết. Chúng ta chưa thật tốt, chúng ta chưa cầu nguyện đủ.
Tuy nhiên không phải vì thế mà chúng ta nản lòng, chỉ cần một chút cố gắng.
Trong lúc chúng ta cố gắng thì chính Chúa Giêsu trợ lực cho chúng ta bằng cách nuôi dưỡng chúng ta bằng chính Thịt Máu Ngài. Của ăn thần linh nầy không thể thiếu cho chúng ta là những tâm hồn thiện chí muốn dấn thân cộng tác với Chúa một cách chân thành.
Hãy ăn lấy Chúa Tình Yêu, chúng ta sẽ đủ tình yêu để cùng với Chúa Giêsu rao truyền Danh Cha.
Bước vào con đường nầy, tình yêu Chúa sẽ thúc bách chúng ta và nâng đỡ chúng ta. Chúng ta sẽ vững tâm bước tới.
Linh mục Trầm Phúc.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét