Nhãn

Thứ Hai, 9 tháng 1, 2012

LỄ HIỂN LINH

Suy niệm Chúa nhật Lễ Hiển Linh năm B


Hỡi Giêrusalem, hãy vùng dậy trong huy hoàng; ánh sáng của ngươi đã đến, vinh quang Thiên Chúa chiếu rọi trên ngươi. Hãy trông kìa, bóng tối bao phủ tràn lan mặt đất, mây mù che lấp muôn dân. Nhưng Thiên Chúa chiếu sáng trên ngươi và trên ngươi là vinh quang của Chúa…” (Isaia 60,1-6).
Vinh quang Chúa đã bừng sáng chiếu tỏa muôn dân, để mọi người đều nhận biết và tôn thờ Thiên Chúa. Ý nghĩa của Lễ Hiển Linh là Thiên Chúa đã tỏ mình ra để niềm vui bừng dậy khắp cả thế giới, không lọai trừ một dân tộc nào. Chính Thiên Chúa đã tỏ mình ra cho muôn dân qua Chúa Giêsu Kitô, Con yêu dấu của Người để chúng ta được hòa giải và làm thành dân của Người.

Matthew 2:1-12
Trong Hội Dòng Phan Sinh Thừa Sai Đức Mẹ chúng ta, suốt một năm qua chúng ta đã học hỏi về chủ đề Hòa Giải. Và ngày lễ hôm nay nhắc lại cho chúng ta câu chuyện thật thấm thía khi Ba vị hiền sĩ được ngôi sao dẫn đường đến thờ lạy Chúa Hài Đồng. Thay vì sống bình thản hưởng thụ cuộc sống xa xỉ đầy tiên nghi, họ đã theo ánh sao lên đường, chấp nhận bao khó khăn nguy hiểm của một cuộc hành trình viễn xứ để tìm cho ra chân lý cuộc đời, tìm đến một vị Vua cao cả. Ba hiền sĩ của chúng ta cũng có những hy vọng và chờ đợi của mình, họ sẵn sàng đối điện với những gì sẽ xảy ra, điều này được thấy rõ trong các lễ vật mà họ tiến dâng vị vua mới sinh; trong suốt cuộc hành trình đến miền đất lạ, từ vương quốc này sang vương quốc khác, họ tìm kiếm, chờ đợi, hy vọng, mơ ước và mong mỏi.
Các hiền sĩ đã phải làm một cuộc hành trình dài, sống chung đụng với nhau, phải lắng nghe nhau và cùng nhau chia sẻ cuộc sống, phải đối diện với biết bao nghịch cảnh trên con đường tìm kiếm lý tưởng... Rồi những lúc mất hướng, phải đi hỏi dò nơi cung điện nhà vua. Và khi tiếp tục cho hết cuộc hành trình, họ đã gặp thấy không phải là một Vị Vua cao trọng trong cung điện huy hòang, mà chỉ là một bé thơ nghèo nàn không đủ tã che thân, nằm trong máng rơm hèn của một chuồng bò bẩn thỉu hôi thối…
Đối với các hiền sĩ, cuộc hành trình đi Bêlem không khó khăn vì đường xá xa xôi hiểm trở, nhưng vì sự tan vỡ ước mơ.  Các hiền sĩ đã phải vượt qua những xung đột cá nhân và thực tâm chấp nhận hy sinh cả tiền bạc, thời giờ, sức lực và có thể nói cả mạng sống mình nữa, để tìm cho ra được Vị Vua công chính, là người có thể đem lại hòa bình đích thực cho mình và cho muôn người. Cuối cùng, các hiền sĩ đã đi theo con đường riêng của mình trở về nước, bởi vì họ không còn bị mê hoặc hồ nghi nữa, họ cảm thấy ngỡ ngàng vì nỗi vui mừng quá lớn lao và, ngôi sao dẫn đường cho họ đến đây giờ này lại hiện ra tiếp tục chỉ đường dẫn lối cho họ đi về.
Đi theo một ánh sao không phải là điều dễ dàng khi dọc đường có biết bao ánh sao quyến rũ khác, đó là những ngôi sao của khát vọng riêng tư, những ngôi sao của đời ta dường như có sức thu hút mạnh hơn lời mời gọi tiếp tục cuộc hành trình với các bạn đồng hành Chúa ban cho chúng ta, xuyên qua những tìm kiếm và nghi ngại của cuộc chiến đấu hằng ngày. Biết bao lần các hiền sĩ đã muốn bỏ cuộc quay về, ngay cả tự hỏi tại sao mình lại ra đi như thế. Biết bao lần họ phải khích lệ, nâng đỡ, xin lỗi nhau và chịu đựng những giới hạn và khác biệt, những thất vọng và sợ hãi, hy vọng và can đảm của nhau mà từng ngày họ phải đối diện. Phải chăng đây cũng là thực tại chúng ta được mời gọi hằng ngày, đó là bắt đầu từng ngày mới với niềm hy vọng có Thiên Chúa ở cùng, như ánh sao năm xưa, giữa những giới hạn của cá nhân và của cộng đoàn, chúng ta đi những bước loạng choạng vào tương lai, trong đức tin và lòng kiên trì.
Chúng ta đã biết TTN vừa qua mời gọi chúng ta đi vào tiến trình hòa giải với chính mình và với chị em, vì hòa giải là một phương cách truyền giáo, đối với thánh Phanxicô hòa giải là trọng tâm của Tin Mừng và của việc truyền giáo. Chúng ta khá quen với những mẩu chuyện về hòa giải gán cho thánh Phanxicô, chẳng hạn như chuyện thánh nhân đến với vị vua Hồi giáo; chuyện ngài can thiệp để hòa giải giữa ông Thị trưởng và Đức giám mục Assisi; chuyện con chó sói thành Gubbio…
Sứ mạng hòa giải chính là ơn gọi chúng ta, là trách nhiệm của chúng ta, đây là điều chúng ta phải chọn lựa, bởi vì chúng ta được TC Tình Yêu tuyển chọn và trao phó sứ vụ hòa giải, như những khí cụ hòa bình phan sinh giữa thế giới đầy xung đột và chia rẽ. Điều này có nghĩa là chúng ta phải quyết tâm hy sinh và kìm chế bản năng bạo lực và thái độ gây hấn trong tương quan với người khác. Đây chính là dấu chỉ của thời đại ngày nay của chúng ta. Khi chúng ta tìm ra được niềm vui lâu bền và đích thực giữa vòng tròn quanh quẩn với những buồn rầu, nghi hoặc, thất vọng, dửng dưng và vô nghĩa…thì cách duy nhất phải làm là quỳ gối và tôn thờ.
Khi đã nhận ra Người, các hiền sĩ triều bái, tiến dâng lễ vật rồi trở về xứ mình theo một con đường khác. Kinh nghiệm gặp gỡ Thiên Chúa đã biến đổi con người của họ, cuộc sống họ giờ đã khác, họ có thể nghe và tin vào tiếng nói nội tâm hướng dẫn họ trở về bằng con đường khác an toàn hơn. Để cho mình được biến đổi nhờ gặp gỡ với Đấng khác và với người khác là một thách đố đối với chúng ta. Chúng ta cần mở lòng ra để cầu xin và lãnh nhận ơn từ bỏ các ước mơ, để chấp nhận một thực tại khác tái kết nối chúng ta với sự Hiện diện nội tâm của Thần khí đang ngự trị trong chúng ta ; ân sủng này khiến chúng ta được tự do để đi theo con đường khác, một con đường không có hiểm nguy, hãm hại và tiêu diệt, và chúng ta tự do chọn con đường dẫn đến hòa bình, yêu thương và tha thứ.
       Có người chọn con đường đi đến Sự Sống, có người chọn con đường đi đến Sự Chết. Ngày nay khi chúng ta rời xa máng cỏ Chúa Hài Đồng là Vua, hãy xin ơn biết hy sinh hiến mình cho lý tưởng của cuộc sống là trung tâm điểm của Niềm Vui Giáng Sinh. Nhất quyết đi theo con đường LÝ TƯỞNG, con đường của NIỀM TIN ở Chúa Kitô đã sinh ra làm người và chịu chết trên thập giá để cúu chuộc nhân loại, không để cho thế quyền lung lạc hoặc chạy theo thế quyền và bả vinh hoa mà bội phản Chúa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét