Lâu rồi không vào blog. Hic hic...
Copy lai bai suy niem de danh doc.
Chúa nhật V năm B
Mc 1, 29-39
Chúa Giê-su bắt đầu rao giảng Nước Thiên Chúa, đồng thời Người làm nhiều phép lạ như chúng ta vừa nghe qua trình thuật của thánh Mác-cô.
Thánh sử cho chúng ta chứng kiến những hoạt động của Chúa Giê-su trong thành Caphácnaum mà thôi. Người chữa lành một người bị quỷ ám ngay trong Hội đường. Sau đó Ngài đến thăm nhạc mẫu của Phêrô, có lẽ cũng không xa.
Điều nầy cho thấy Phê-rô đã có gia đình trước khi theo Chúa, nhưng không thánh sử nào nói đến, chỉ có Mác-cô nói đến trong đoạn nầy mà thôi.
Có lẽ các môn đệ đã đi trước và vào nhà. Chúa Giêsu vừa đến, “lập tức” các ông cho ngài biết bệnh tình của bà.
Chúng ta lại gặp lại từ “ lập tức” của thánh Mác-cô. Năm người khách ghé nhà mà bà chủ lại liệt giường là một chuyện không may ! Phải cho Thầy hay “ lập tức” để Thầy có cách gì giúp bà hay thăm hỏi bệnh nhân. Thầy vừa đuổi quỷ trong Hội đường, có lẽ Thầy cũng sẽ giúp bà ấy được.
Chúa Giêsu, có lẽ sau vài câu thăm hỏi, giải quyết vấn đề một cách dễ dàng, như không có chuyện gì xảy ra. Ngài cầm tay bà, kéo bà ngồi dậy và bà khỏi hẳn. Cơn sốt biến mất và bà đi lại phục vụ các ngài.
Phép lạ nầy chỉ diễn ra trong vòng thân mật, không ai chứng kiến, ngoại trừ các môn đệ. Nhưng chiều đến…, người ta đem mọi kẻ ốm đau và những ai bị quỷ ám đến cho Người. Cả thành xúm lại trước của.
Tại sao tất cả thành đến ? Thánh Mác-cô muốn ám chỉ rằng sứ mệnh của Chúa Giêsu là cứu vớt mọi người, không chỉ riêng bà nhạc mẫu của Phê-rô. Chúa Giêsu chữa nhiều kẻ ốm đau, mắc đủ thứ bệnh, và cấm không cho quỷ nói, vì chúng biết Người.
Chữa lành phần xác, đối với Mác-cô, là dấu hiệu cho thấy vai trò cứu độ của Chúa Giêsu. Ngài giải thoát con người khỏi bệnh tật phần xác, Ngài cũng chữa lành những vết thương trong tâm hồn. Thánh Gioan nhấn mạnh đến điểm nầy rõ hơn. Mác-cô chỉ tường thuật sự kiện và để cho độc giả tìm thấy những gì chứa đựng trong đó.
Chúng ta cũng là bệnh nhân. Chúng ta cần đến bàn tay huyền diệu của Ngài để chữa lành những tật nguyền của tâm hồn chúng ta: “ Xưa kia anh em ở xa, bây giờ anh em đã ở gần. Xưa kia anh em sống theo thế gian, hôm nay anh em đã trở thành con Thiên Chúa. Chúa Giê-su đã đến mang lấy tật nguyền của chúng ta. Ngài đã đóng đinh vào thập giá văn khế tội nợ của chúng ta, Ngài đã giải thoát chúng ta khỏi ách nô lệ tội lỗi.