Nhãn

Chủ Nhật, 23 tháng 5, 2021

 Bài học về sự động viên kém duyên.


Bài học về sự động viên kém duyên  

Cũng là câu động viên, chia sẻ và cảm thông nhưng nếu bạn không biết cách thể hiện sao cho tinh tế thì những lời nói và hành động của bạn sẽ trở nên vô duyên, khiến người khác khó chịu.


Sơn, cậu nhân viên của tôi, cứ nằn nì nhờ tôi nói giúp. Cậu ta bảo: “Em chẳng hiểu tại sao Hương lại đòi chia tay như vậy.

Em có làm gì đâu? Thật đó!”. Thật sự tôi cũng ngạc nhiên khi nghe hai người chia tay. Mới tháng trước công ty tổ chức đi dã ngoại, hai người còn quấn quýt khiến nhiều người phải trầm trồ, ganh tỵ. Ấy vậy mà mấy ngày nay không thấy Hương sang phòng tôi chơi như mọi khi, còn Sơn thì mặt mày buồn thiu như mất sổ gạo. Nghe tôi hỏi thăm, cậu ta mừng quýnh và bám lấy như vớ được phao cứu sinh: “Chị năn nỉ Hương giùm em, chỉ cần cô ấy nói rõ lý do thì em sẽ không thắc mắc nữa; bằng không em ăn không ngon, ngủ không yên”.

Nể tình và cũng thấy thương nhân viên nên tôi hứa sẽ giúp. Tôi không gặp trực tiếp mà gọi điện cho Hương. Nói xa nói gần một hồi, tôi mới dám hỏi Hương về chuyện chia tay Sơn. Mới đầu Hương còn ngần ngại nhưng sau đó dường như cũng muốn thông qua tôi để nói rõ mọi chuyện với Sơn nên cô đã kể tất cả.

Đây không phải lần đầu mà chỉ là giọt nước tràn ly. Cả Sơn và Hương có chung một chị bạn trên Facebook, cũng là bạn ngoài đời. Hôm rồi chị bị mất con chó cưng, chị viết một dòng chia sẻ trên trang cá nhân cho biết chị rất buồn, nhiều đêm liền không ngủ được vì thương con chó bị bắt trộm. Trong khi mọi người vào an ủi, động viên thì Sơn ném một câu: “Thôi đừng buồn nữa, để em dẫn chị đi nhậu thịt chó giải sầu”. Chưa hết, khi không thấy ai trả lời, Sơn lại đế thêm: “Thịt chó rất nhiều đạm, mát lắm, ăn vào tối ngủ khỏi bật quạt luôn đó chị”.

Kể cho tôi nghe chuyện này, giọng Hương vẫn còn ấm ức. Cô nói hồi trước có lần ông nội của một chị bạn qua đời, trong khi mọi người vào chia buồn, động viên thì Sơn quăng luôn một câu: “Thôi đừng buồn chị ạ. Sinh lão bệnh tử, già rồi thì phải chết chứ không lẽ sống hoài để làm khổ con cháu? Mừng cho cụ đã được giải thoát”.

Hương kể xong, hỏi lại tôi: “Nếu chị là em, chị có bực không? Em không ngờ anh ấy mặt mày sáng sủa vậy mà vô duyên không chịu nổi luôn. Cái đó đã thành bản chất rồi, không sửa đổi được đâu chị ơi. Em nghĩ những điều anh ấy nói ra chính là biểu hiện của một tâm hồn vô cảm, không biết cảm thông, thậm chí rất ích kỷ. Em mà còn tiếp tục làm bạn với anh ấy thì sớm muộn gì cũng chia tay. Em không muốn mất thời gian nữa. Hôm trước em đã nói rồi, tại anh ấy không chịu hiểu”.

Câu chuyện của Hương khiến tôi vừa bực vừa mắc cười. Đúng là cậu nhân viên của tôi thẳng thắn đến vô duyên, bị bồ bỏ là đáng đời lắm. Thế nhưng, nhìn bộ dạng cậu ta, tôi thấy tội nghiệp đến nỗi không dám kể lại những điều đã nghe được từ Hương. Mong rằng khi đọc bài viết này, Sơn sẽ hiểu, rút kinh nghiệm và có cách ứng xử tinh tế hơn...

-ST-

 Bài học giúp bạn vượt qua nỗi sợ hãi.


Bài học giúp bạn vượt qua nỗi sợ hãi  

Những lời nói nhìn thẳng vào sự thật bao giờ cũng mang lại sự sẻ chia và sự đồng cảm lớn nhất, giúp bạn vượt qua nỗi sợ hãi để sống tốt mỗi ngày.

Cô bé Nina 10 tuổi xinh xắn biểu diễn ba lê rất điêu luyện trên sân khấu, khán giả ở dưới ai cũng thán phục và ví cô bé như thiên nga nhỏ, khiến bố mẹ Nina vô cùng vui sướng. 

Mẹ Nina quay sang và nói với niềm tự hào: “Đó là con gái bé bỏng của tôi. Cháu được đặc cách vào đội tuyển tài năng quốc gia từ khi mới 7 tuổi”. Bỗng nhiên trên sân khấu, cô bé Nina lảo đảo và ngã xuống sàn, tất cả khán giả đều bật dậy lo lắng, cô bé được đưa vào bệnh viện cấp cứu ngay tức khắc.

Bố mẹ Nina rụng rời khi được bác sỹ thông báo rằng, cô bé được chẩn đoán bị ung thư cột sống. Bác sỹ nói nếu phẫu thuật thì phần trăm thành công cũng không nhiều, nhưng ông hy vọng kỳ tích sẽ xảy ra. Mẹ Nina khóc ngất, van xin bác sỹ hãy làm tất cả để con mình có thể trở lại sân khấu, vì ba lê là niềm đam mê lớn và tương lai của Nina đang mở rộng phía trước.

Bố mẹ Nina bảo cô bé: “Bệnh của con không có gì nguy hiểm cả, chỉ cần một phẫu thuật nhỏ là con lại có thể trở về sân khấu, con gái yêu quý”. Thầy cô ở trường tới thăm cô bé nói: “Con là một cô bé can đảm, thầy cô tin con sẽ sớm vượt qua và trở lại trường, mọi người luôn ở bên con”. Các bạn bè của Nina động viên cô bé: “Các bác sỹ nói phẫu thuật xong là bạn có thể múa ba lê như bình thường, nên bạn yên tâm nhé, bọn mình biết bạn rất dũng cảm mà”. Cô bé Nina nằm im trên giường bệnh, mắt nhìn trân trân lên trần nhà, không nói năng gì với bất cứ ai.

Bố mẹ cô bé rất lo lắng, họ bàn nhau gọi bà Sophia, là người hàng xóm rất thân thiết với cô bé từ nhỏ nay đã chuyển đi xa, tới để an ủi. Bà Sophia tới, bà nắm tay Nina và trìu mến bảo: “Nina, nếu cháu buồn, cháu muốn khóc thì hãy cứ khóc đi, đừng kìm nén cháu ạ”. Chỉ nghe vậy, Nina òa khóc, cô bé khóc nức nở, nắm chặt tay bà Sophia. Bố mẹ cô bé chạy lại nói: “Sophia, sao bà lại nói vậy với một đứa trẻ tội nghiệp như Nina, để cho con bé phải khóc rất đáng thương thế này?”.

Cô bé Nina xua tay: “Bố mẹ đừng trách bà Sophia, con đã nghe bác sỹ nói hết rồi, con biết bệnh tình của mình, ai cũng bảo con hãy kiên cường lên, hãy dũng cảm lên, cố gắng tin vào kỳ tích, con rất buồn nhưng phải cố ngăn dòng nước mắt lại, đêm đến con chỉ dám khóc thầm thôi vì sợ mọi người buồn. Chỉ có bà Sophia là hiểu lòng con, những lời bà nói với con mới là những lời động viên chân thành nhất”. Những lời nói nhìn thẳng vào sự thật bao giờ cũng mang lại sự sẻ chia và sự đồng cảm lớn nhất.

-ST-

 7 bí kíp sinh tồn hữu ích trong những cảnh ngặt nghèo nhất.

Chẳng ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra, nên chúng ta cần phải chuẩn bị thật kỹ.

Trong những tình huống hiểm nghèo, cơ thể sẽ rơi vào trạng thái khá lưỡng lự. Bạn phải quyết định trong giây lát, nhưng đồng thời cũng... không biết phải làm gì, dẫn đến trạng thái cực kỳ căng thẳng.

Những lúc như vậy, việc nắm được một số kiến thức sinh tồn là cực kỳ cần thiết, bởi chúng sẽ giúp bạn bình tĩnh trở lại. Sau đây là một số bí kíp như vậy, có lẽ ai cũng nên nắm được phòng khi tình huống xấu xảy ra.

1. Cách để trị vết sứa đốt.

7 bí kíp sinh tồn hữu ích trong những cảnh ngặt nghèo nhất, bất kỳ ai cũng nên học - Ảnh 1.

Bị sứa đốt là chuyện không hiếm khi đi tắm biển. Chúng mang lại cảm giác bỏng rát, thậm chí một số loài sứa còn gây nguy hiểm đến tính mạng nếu bạn bị đốt quá nhiều.

Vậy nên ngay khi cảm nhận được vết đốt, hãy lên bờ ngay lập tức. Sau đó, bạn cần phải sử dụng nhíp (kẹp) để loại bỏ phần xúc tu còn kẹt lại trên da, rồi ngâm vùng bị ảnh hưởng vào nước ấm trong vòng 20 - 40 phút. 

Với trường hợp vết đốt quá nặng, bạn cần phải đến bệnh viện ngay lập tức để kịp thời chữa trị.

2. Khi bị cá mập tấn công.

7 bí kíp sinh tồn hữu ích trong những cảnh ngặt nghèo nhất, bất kỳ ai cũng nên học - Ảnh 2.

Đầu tiên, bạn cần phải bình tĩnh, tránh hoảng loạn để kích động con vật. Hãy luôn để ý vị trí của con cá, đề phòng nó bất ngờ tấn công.

Trong trường hợp thấy con cá có xu hướng chuẩn bị tấn công, hãy cố gắng dang rộng hai tay, để bản thân trở nên to lớn nhất có thể. Như vậy, cá mập có khả năng sẽ bỏ đi, vì dẫu sao con người cũng không phải con mồi ưa thích của chúng. Còn trong trường hợp nó chỉ bơi ngang qua, hãy thu mình lại, càng nhỏ càng tốt để tránh thu hút sự chú ý.

Nếu thực sự bị tấn công, bạn buộc phải chống trả. Hãy vận sức đá hoặc đấm vào các vị trí nhạy cảm của cá mập - như mắt hoặc mang, và đừng để nó bơi vòng ra sau lưng bạn. Sau khi đuổi được nó đi, hãy bơi chậm rãi vào bờ, tránh gấp gáp vì vừa mất sức, vừa dễ lôi kéo sự chú ý.

3. Khi bị cướp xe.


7 bí kíp sinh tồn hữu ích trong những cảnh ngặt nghèo nhất, bất kỳ ai cũng nên học - Ảnh 3.

Cái này thì đơn giản thôi: Đừng mạo hiểm với mạng sống của mình. Hãy đưa tài sản cho tên cướp rồi nhanh chóng trình báo với chính quyền địa phương.

4. Bị nhốt trong thùng xe.

7 bí kíp sinh tồn hữu ích trong những cảnh ngặt nghèo nhất, bất kỳ ai cũng nên học - Ảnh 4.

Nếu chẳng may rơi vào cảnh này, hãy nhớ bạn có một số cách để thử. Đầu tiên, hãy thử kéo cần để mở khẩn cấp trong thùng xe. Nếu nó không hoạt động, thử cạy lẫy khóa bên trong thùng. Bạn cũng có thể thử mở đèn xe, thò tay ra và lôi kéo sự chú ý của người đi đường. 

5. Dùng quần dài để tạo thành phao cứu sinh.

7 bí kíp sinh tồn hữu ích trong những cảnh ngặt nghèo nhất, bất kỳ ai cũng nên học - Ảnh 5.

3 quy tắc: Buộc, vung mạnh và giữ chặt

Trong trường hợp rơi xuống nước và chưa thể vào bờ ngay, hãy cởi ngay chiếc quần bạn đang mặc, buộc 2 chân lại với nhau. Sau đó hãy vung mạnh quần để thu lấy không khí càng nhiều càng tốt, rồi choàng qua cổ. Khi đó, chiếc quần sẽ trở thành phao cứu sinh tạm thời. 

6. Biến túi nylon thành dây buộc.


7 bí kíp sinh tồn hữu ích trong những cảnh ngặt nghèo nhất, bất kỳ ai cũng nên học - Ảnh 6.

Bạn sẽ cần nhiều hơn 1 chiếc túi - phụ thuộc vào độ dài của sợi dây bạn muốn làm.

Đầu tiên, hãy cắt đôi chiếc túi ra, đục một lỗ ở đáy ở mỗi bên. Sau đó, hãy luồn túi qua lỗ, buộc lại. Làm tương tự với những chiếc túi khác để kéo dài sợi dây.

7. Cách phá cửa khi cần thiết.


7 bí kíp sinh tồn hữu ích trong những cảnh ngặt nghèo nhất, bất kỳ ai cũng nên học - Ảnh 7.

Chẳng hạn khi có hỏa hoạn mà cửa lại khóa chẳng hạn, lúc đó buộc phải phá cửa đúng không?

Bạn sẽ cần phải đá trúng vị trí cần thiết, và đó là điểm bên cạnh ổ khóa. Để hiệu quả hơn, hãy dồn sức vào gót giày và đạp một cách dứt khoát.

Nguồn: BS, VT.co

Nguồn: https://kenh14.vn/7-bi-kip-sinh-ton-huu-ich-trong-nhung-canh-ngat-ngheo-nhat-bat-ky-ai-cung-nen-hoc-20210404000323509.chn?utm_source=coccoc&utm_medium=ccnews

 Bài học xúc động về lòng bao dung.


Bài học xúc động về lòng bao dung  

Amya là người làm công cho gia đình ông bà Shuharto, công việc của cô là giặt giũ và đi chợ nấu nướng hàng ngày. Gia đình ông bà Shuharto rất giàu có, có cả một hồ để nuôi cá và một trang trại nuôi gia súc gia cầm chỉ để làm thực phẩm trong nhà. Amya chăm chỉ và sạch sẽ nên được ông bà Shuharto rất quý mến.

Một ngày, Amya đang làm việc thì em gái tìm đến báo tin mẹ cô trở bệnh mà nhà không còn tiền để mua thuốc và đồ ăn. Vì chưa đến ngày lĩnh lương nên Amya nghĩ mãi không biết làm thế nào. Đúng lúc ấy người chăm sóc đàn gia cầm nhờ Amya trông giúp một lúc vì có việc nhà, Amya bèn nghĩ: cả đàn ngỗng nhiều như thế kia, có lấy đi vài ba con ông bà chủ cũng không phát hiện ra. Túng quẫn làm liều, Amya ôm lấy 3 con ngỗng cho vào bao rồi đem ra chợ bán lấy tiền đưa cho em gái mang về mua thuốc và đồ ăn cho mẹ.

Tối hôm ấy, người chăm sóc đàn gia cầm đếm số ngỗng và phát hiện thiếu 3 con đã báo với ông bà chủ rằng ngỗng mất khi anh ta nhờ Amya trông giúp. Bà Shuharto nghe xong tức giận đùng đùng, đòi đuổi ngay Amya đi. Ông Shuharto xua tay, ôn tồn can ngăn: “Bà đừng làm ầm  lên, tôi đã có cách”. Hôm sau, ông Shuharto cho gọi Amya lên nhà, ông đưa một món tiền rồi nhẹ nhàng bảo: “Ta nghe nói mẹ con lại trở bệnh cũ, nhà con đang túng thiếu, ta cho con nhận trước tiền lương tháng này và cho con thêm một ít để gửi về lo thuốc thang cho mẹ, ta đã gọi người bắt cho con 2 con ngỗng béo để con mang về nấu đồ ăn cho mẹ. Hôm nay con nghỉ về thăm mẹ rồi mai trở lại làm việc”.

Nghe ông chủ nói, Amya nước mắt lưng tròng, mặt cúi gằm thưa: “Thưa ông, ông bà luôn đối xử tốt với con mà con lại làm một việc xấu xa là ăn trộm 3 con ngỗng của nhà mình, con rất xấu hổ và ân hận, con không còn mặt mũi nào để làm việc tiếp, con xin về quê ạ”. Ông Shuharto gật đầu: “Con đã biết lỗi và tự nói ra như vậy là được rồi, ta sẽ không truy cứu nữa nhưng con phải nhớ không bao giờ được tái phạm cho dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào. Giờ hãy về thăm mẹ rồi mai trở lên làm việc tiếp”.

Amya đi rồi, bà Shuharto mới ở nhà trong bước ra, cười bảo: “Ông xử sự rất có tình có lý, nếu tôi mà làm ầm lên, con bé nó không nhận rồi bỏ đi, mình vừa mang tiếng, vừa mất người làm”. Ông Shuharto gật đầu: “Quan trọng là mình nhìn đúng bản chất con người, hiểu rõ vấn đề và hoàn cảnh để đánh giá sự việc. Không nên dồn ai vào bước đường cùng vì con người ai cũng có lúc khó khăn, sống phải biết bao dung mới là con người chân chính”.

Lan Tử.

 Bài học đáng đời cho những kẻ làm ăn gian dối.

Joseph ngồi ngáp ruồi trông cửa hàng sửa chữa ô tô của mình, mấy ngày nay mưa gió nên ế ẩm, khách hàng ít, chỉ có mấy việc sửa chữa nhỏ vặt, không đáng gì. Đang thở dài ngao ngán thì một chiếc xe tải đỗ xịch trước cửa, Joseph vội ngó ra, một người lái xe trông bụi bặm bước vào.

Joseph chạy ra hỏi han khách hàng cần gì và giới thiệu cửa hàng mình là lớn nhất ở khu phố này, nhiều loại phụ tùng nhất và có nhiều thợ tay nghề cao nhất. Người lái xe gật gù tỏ vẻ rất hài lòng, ông ta nói: “Tôi là đội trưởng phụ trách đội xe vận tải của Nhà máy X, tôi đang đi tìm một cửa hàng có dịch vụ tốt để ký hợp đồng sửa chữa cho đội xe, nhưng tôi muốn thỏa thuận với anh một việc”. Joseph gật đầu và hỏi đó là việc gì. Người lái xe nói tiếp: “Mỗi khi sửa chữa và thay thế phụ tùng, anh kê thêm phụ tùng và nâng giá sửa chữa lên, phần chênh lệch đó khi nhà máy thanh toán, tôi sẽ chia cho anh 50%, anh đồng ý không?”.

Joseph cười rất sung sướng vì một hợp đồng thật béo bở, anh ta gật đầu ngay: “Được chứ, tôi đồng ý, anh cứ làm hợp đồng với cửa hàng tôi, anh sẽ làm những gì anh muốn”. Người lái xe cảm ơn Joseph và hẹn mai sẽ quay lại.

Người lái xe lại dừng xe trước một cửa hàng sửa chữa khác nhỏ hơn cách đó một quãng, ông ta cũng vào gặp chủ cửa hàng và đặt vấn đề như với cửa hàng của Joseph, nhưng không ngờ ông chủ cửa hàng này từ chối. Ông chủ cửa hàng nói: “Anh tìm nhầm chỗ rồi, cửa hàng tôi tuy nhỏ, thu nhập cũng không nhiều, nhưng chúng tôi không kiếm tiền bằng những cách dối trá và vô lương tâm như vậy, mời anh đi tìm chỗ khác”.

Người lái xe nghe xong thì phá lên cười, ông cởi bỏ chiếc mũ vẫn đội sụp trên đầu ra, thể hiện một gương mặt cương nghị, ông nói: “Tôi nghĩ mình đã chọn được đối tác cho nhà máy của mình rồi, tôi chính là Giám đốc của Nhà máy X, tôi thực sự rất hài lòng và yên tâm ký hợp đồng lâu dài giao xe cho cửa hàng của ông sửa chữa”.

Có hai người ngỡ ngàng lúc đó, một là ông chủ cửa hàng sửa chữa xe nhỏ vừa nhận được hợp đồng lớn, và người còn lại chính là Joseph đang đứng núp ngoài cửa lắng nghe câu chuyện, khi thấy người lái xe sang cửa hàng khác.

Làm ăn gian dối và vô đạo đức sớm muộn cũng sẽ bị phát hiện, và đó không phải là cách làm ăn lương thiện và lâu bền, không bao giờ là cách giúp ta thành công trong cuộc sống.

Lan Tử.

10 loại “trái cấm” đối với người mắc bệnh tiểu đường.

Hoa quả là thành phần thiết yếu của một chế độ dinh dưỡng lành mạnh. Tuy nhiên, người mắc bệnh tiểu đường cần cẩn trọng với những loại quả dưới đây.

Xoài: Cứ 100g xoài lại chứa 14g đường, do đó ăn xoài có thể ảnh hưởng xấu đến cân bằng đường huyết. Ăn xoài thường xuyên có thể gây tăng đường huyết kéo dài.

10 loai trai cam doi voi nguoi mac benh tieu duong hinh 2

Hồng xiêm: Hồng xiêm chứa 7g đường trên mỗi 100g quả. Chỉ số đường huyết và hàm lượng đường cao khiến hồng xiêm trở thành “trái cấm” đối với người bệnh tiểu đường.

10 loai trai cam doi voi nguoi mac benh tieu duong hinh 3

Nho: Dù giàu chất xơ và các dưỡng chất thiết yếu, nho cũng là một loại trái cây mà người bệnh tiểu đường cần kiêng do chứa hàm lượng đường và carbs cao.

10 loai trai cam doi voi nguoi mac benh tieu duong hinh 4

Mơ khô: Người bệnh tiểu đường có thể ăn mơ tươi, nhưng tuyệt đối nên kiêng mơ khô, do mơ khô chứa nhiều đường và calo hơn.

10 loai trai cam doi voi nguoi mac benh tieu duong hinh 5

Mận khô: Với chỉ số đường huyết đạt tới 103 và 24% carbs, mận khô là loại trái cây đứng đầu trong danh sách kiêng kị của người bệnh tiểu đường.

10 loai trai cam doi voi nguoi mac benh tieu duong hinh 6

Dứa: Người bệnh tiểu đường vẫn có thể ăn dứa, nhưng tuyệt đối không ăn quá nhiều để tránh gây tăng đường huyết đột ngột.

10 loai trai cam doi voi nguoi mac benh tieu duong hinh 7

Na: Dù giàu vitamin C, canxi, sắt và chất xơ, na vẫn là loại quả mà người bệnh tiểu đường cần cẩn trọng khi ăn. Chỉ 100g na có thể chứa tới 23g carbs.

10 loai trai cam doi voi nguoi mac benh tieu duong hinh 8

Dưa hấu: Ít chất xơ và nhiều calo, dưa hấu có chỉ số đường huyết cao tới 72, đồng thời chứa nhiều đường và carbs. Do đó, người bệnh tiểu đường chỉ nên ăn dưa hấu với lượng rất nhỏ.

10 loai trai cam doi voi nguoi mac benh tieu duong hinh 9

Đu đủ: Với chỉ số đường huyết 59, đu đủ chứa hàm lượng đường và carbs rất cao. Người bệnh tiểu đường cần kiểm soát chặt chẽ về lượng khi ăn đu đủ để tránh làm tăng đường huyết đột ngột.

10 loai trai cam doi voi nguoi mac benh tieu duong hinh 10

Nước ép trái cây: Tất cả các loại nước ép trái cây đều nằm trong danh sách cấm đối với người bệnh tiểu đường, vì chúng có thể gây tăng vọt lượng đường trong máu chỉ trong vài phút.

Theo NGỌC DIỆP (VOV)

https://baoangiang.com.vn/10-loai-trai-cam-doi-voi-nguoi-mac-benh-tieu-duong-a265782.html

 Sự khác biệt. 

Một ông béo phì, không có thì giờ thể dục, bèn đi bác sĩ khám xin thuốc giảm cân. Bác sĩ cho lọ thuốc màu Hồng, dặn uống mỗi tối trước khi đi ngủ.  

Uống thuốc đều đặn mỗi đêm, cứ đi ngủ là ông lại mơ thấy lạc vô hoang đảo, trên đảo có bầy tiên nữ không mặc đồ, ông bèn rượt bắt, nhưng chẳng bao giờ bắt được. Cứ rượt bắt lòng vòng trên đảo như vậy suốt đêm đến sáng. Thức dậy hai chân mỏi nhừ, mồ hôi vã ra, thở hổn hển.  

Đêm nào cũng rượt bắt, cũng mỏi nhừ.  Ba tháng sau sút cả chục ký.

Ông bạn thân nghe mách vậy cũng tới ông bác sĩ đó khám, xin thuốc để làm ốm bớt. Bác sĩ cho lọ thuốc màu Xám, dặn uống mỗi tối.  

Uống thuốc đều đặn, đêm nào ông này lại cũng mơ thấy lạc vô hoang đảo, trên đảo có đám thổ dân ăn thịt người. Bị thổ dân rượt, ông chạy trối chết, suýt bị tóm trúng mấy lần, nhưng rồi lại thoát. Cứ chạy trốn quýnh quáng lòng vòng trên đảo suốt đêm đến sáng. Thức dậy hai chân mỏi nhừ, mồ hôi vã ra, thở hổn hển.  

Đêm nào cũng bị rượt chạy trốn muốn chết... Ba tháng sau sút cả chục ký.

Nhưng ông này bực lắm, đi bác sĩ khiếu nại.

- Tại sao bạn tui cũng khám chỗ bác sĩ thì lại có giấc mơ đẹp, còn giấc mơ của tui kinh hãi quá. Chưa kể thỉnh thoảng còn suýt bị thổ dân tóm được nữa chứ, thiệt là bực bội!

Bác sĩ thủng thỉnh đưa giấy tờ ra giải thích:

- Đằng nào anh cũng giảm được cả chục ký lô rồi anh còn muốn gì nữa. Bạn anh khám trả Tiền Mặt, còn anh thì khám Bảo Hiểm so bì làm sao được! 


Bài học cho những kẻ keo kiệt.


Bài học cho những kẻ keo kiệt  

Vợ chồng nhà Wilson nổi tiếng trong khu phố vì sự keo kiệt, bủn xỉn chỉ biết đến nhà mình, mặc dù là gia đình buôn bán lớn, giàu có nhất nhì trong thành phố.


Một buổi sáng nọ, khi ngồi ăn sáng, bà vợ nói với chồng: “Hôm qua, chú em út nhà anh gọi điện thông báo vợ chú ấy bệnh nặng phải đi nằm viện đấy, anh xem chiều có rảnh thì tạt qua thăm cho có nhé, qua loa thôi không chú ấy lại vay tiền đấy. Lại ốm đau đi viện thế này thì coi như khoản tiền nhà mình cho vay tháng trước khéo mất toi luôn, chứ biết đến bao giờ mới trả đây”. Bà vợ vừa nói dứt lời thì thấy tiếng chuông gọi cổng, nhìn qua cửa sổ, thấy chú em út của chồng, bà vợ rít lên qua kẽ răng: “Vừa mới nhắc tới đã đến luôn rồi, chỉ có tới vay tiền thôi chứ chả có lý do gì khác, anh nhớ bảo nhà mình vừa cho vay không còn đồng nào nữa nhé”.

Chú em út nhà ông Wilson vào nhà, ngồi kể tình hình bệnh tật của vợ và ngỏ lời xin vay tiền anh chị để trả viện phí và mua thuốc, vì nhà họ không còn đồng nào. Hai vợ chồng nhà Wilson nhìn nhau rồi bảo: “Anh chị cũng muốn cho cô chú vay lắm, nhưng hôm qua có người em của chị gia đình cũng khó khăn tới vay tiền làm ăn, anh chị cho vay rồi nên giờ chẳng còn tiền, đây còn mấy đồng này, chú cầm tạm về mua thuốc cho cô ấy nhé, thông cảm cho anh chị”.

Vợ Wilson mặt tỏ vẻ đồng cảm thương xót đưa ra tờ 100 đô la nhàu nát, chú em đành phải đứng lên đi về.

Chiều hôm ấy, bạn hàng giàu có của vợ chồng Wilson tới chơi và kể chuyện về một chuyến hàng lớn của ông ta, ông ta ngỏ ý muốn vay một số tiền lớn với lời hứa hẹn chỉ 1 tháng thôi sẽ trả lãi gấp đôi lãi vay thông thường. Bà vợ mắt sáng lên, tính toán một hồi rồi hai vợ chồng bàn nhau mang hết tiền của, vốn liếng làm ăn ra cho bạn hàng vay, chắc mẩm phen này chẳng cần làm ăn gì mà vẫn có nhiều tiền.

Chưa đến một tháng sau, báo chí đưa tin bạn hàng lớn của vợ chồng Wilson bị bắt vì buôn lậu, hai vợ chồng Wilson nghe như sét đánh ngang tai, giờ họ tay trắng.

Trong cuộc sống, tiền bạc rất quan trọng nhưng không phải là tất cả. Những người coi tiền bạc là trên hết, trên cả tình người thì sớm muộn cũng sẽ nhận được những kết cục chẳng tốt đẹp gì.

-ST-

 Câu chuyện tại làng Appomattox. 

Cách đây đúng 150 năm, Tướng Robert E Lee của quân đội miền Nam đầu hàng Tướng Ulysses Grant của quân đội miền Bắc, đánh dấu kết thúc cuộc nội chiến Hoa Kỳ đã làm hơn 7 trăm ngàn người thiệt mạng. Sở dĩ gọi là chiến tranh Nam Bắc là vì cuộc chiến diễn ra giữa hai phe: phe miền Bắc (còn gọi là phe liên bang) đứng đầu là Tổng thống Lincoln chủ trương xóa bỏ buôn bán nô lệ người da đen và phe miền Nam chống lại chủ trương này.

Cuộc chiến Nam Bắc của Mỹ thường được nhắc tới qua những trận đánh đẫm máu giữa quân đội của hai phe: quân miền Bắc do tướng Ulysses Simpson Grant chỉ huy và quân miền Nam do tướng Robert Edward Lee cầm đầu. Tuy tướng Lee đã nhiều lần tấn công và gây tổn thất khá nặng cho đội quân của tướng Grant nhưng quân miền Bắc được sự hỗ trợ to lớn từ ngân sách liên bang và chiêu mộ được thêm nhiều quân số từ những người nô lệ da đen vừa được giải phóng nên cuối cùng quân miền Nam của tướng Lee phải chấp nhận thua trận.

Đã có những lời khuyên tướng Lee nên chia nhỏ quân của mình ra và tiến hành đánh du kích nhưng tướng Lee đã nói: nếu cứ tiếp tục chiến tranh gây bao chết chóc thì tội của tôi đáng chết gấp ngàn lần. Ông đã nhắn cho tướng Grant là ông chuẩn bị đầu hàng. Tướng Grant nhắn lại, đề nghị tướng Lee chọn địa điểm bàn thảo việc qui hàng. Và căn nhà của một người buôn bán tên là Wilmer Mc. Lean tại làng Appomattox đã được chọn. Ngày nay ngôi nhà này trở thành di tích lịch sử quốc gia, và được gọi là Appomattox Court House.

Đến ngày hẹn, tướng Lee bận một bộ lễ phục mới tinh và đeo kiếm, còn tướng Grant xuất hiện muộn hơn trong bộ đồ tác chiến thường ngày còn dính bùn đất hành quân. Hai người ngồi trong phòng khách của ông Mc. Lean và hàn huyên thân mật về những kỷ niệm quân ngũ trong cuộc chiến tranh Mexico. Câu chuyện lâu đến nỗi tướng Lee sốt ruột, chủ động đề cập đến “mục đích buổi gặp gỡ của chúng ta ngày hôm nay là bàn về việc đầu hàng”. Tướng Grant bèn lấy cây bút chì và tờ giấy viết vội những điều khoản và trao cho tướng Lee, trong đó có những nội dung nói về binh lính miền Nam:

👉1. Không bị coi là phản quốc và không phải ở tù.

👉2. Chính phủ coi binh lính miền Nam là những công dân bình thường nếu họ chấp hành tốt luật lệ.

👉3. Được mang ngựa và lừa về nhà để giúp gia đình cày cấy vào mùa xuân.

Sau khi xem qua những điều tướng Grant vừa viết, tướng Lee nói: “Những điều này sẽ có tác động tốt đến quân sĩ của tôi. Chúng sẽ góp phần quan trọng trong việc hòa giải dân tộc chúng ta.” Tướng Lee cho biết ông sẽ trao trả những tù binh miền Bắc vì ông không có đủ lương thực cho họ. Tướng Grant đáp lại rằng ông sẽ gửi ngay cho binh lính miền Nam 25.000 phần lương thực khô. Ông cũng ra lệnh cho in 28.231 giấy phóng thích cho binh lính miền Nam.

Khi tin phe miền Nam đầu hàng bay đến doanh trại, quân miền Bắc định bắn đại pháo chào mừng. Tướng Grant ra lệnh ngưng ngay lập tức các hoạt động ăn mừng. Ông nói với các sĩ quan dưới quyền: “Chiến tranh đã kết thúc. Giờ đây họ đã là đồng bào của chúng ta”. Ông cho rằng hai bên không còn là kẻ thù, và cách tốt đẹp nhất để bày tỏ niềm vui của miền Bắc là không vui mừng trước thất bại của miền Nam.

Ngày 12 tháng 4 năm 1865, quân đội của tướng Lee tiến vào ngôi làng Appomattox để giao nộp vũ khí. Tướng Joshua L.Chamberlain của miền Bắc được chỉ định tiếp nhận binh sĩ qui hàng. Trước hàng quân miền Bắc nghiêm chỉnh, ông nhìn những binh sĩ miền Nam bại trận đi vào làng với cảm xúc dâng trào. Sau này ông viết lại: “Giây phút đó làm tôi thực sự xúc động. Tôi quyết định đánh dấu sự kiện này bằng một hành động, không gì khác hơn là giơ tay chào kiểu nhà binh. Tôi biết có người sẽ chỉ trích tôi về cử chỉ này. Tôi đã không xin phép và cũng không yêu cầu sự tha thứ về hành động này. Đối diện với chúng tôi là những chiến binh, bại trận nhưng can trường, là biểu tượng cho tinh thần trượng phu, không rã rời, không đau khổ, bất chấp hy sinh và không có gì khuất phục được họ. Giờ đây, họ là những người ốm yếu và đói khát, nhưng họ hiên ngang nhìn thẳng vào chúng tôi, làm sống dậy những ràng buộc thiêng liêng cao cả hơn bao giờ hết. Không có lý do gì để những đấng nam nhi ấy không được hội nhập vào Hợp Chủng Quốc vững vàng của chúng ta.”

Sau đó tất cả hàng ngũ quân miền Bắc thắng trận từ đơn vị này đến đơn vị khác đều nghiêm chỉnh giơ tay chào kiểu nhà binh. Vị tướng dẫn đầu đoàn quân miền Nam đầu cúi xuống trong buồn bã, chợt nhận ra và ngồi thẳng lại trên lưng ngựa, giơ tay chào đáp lễ. Ông ra lệnh cho các đơn vị theo sau tuân theo nghi lễ quân sự khi đi ngang qua đoàn quân miền Bắc. Không có kèn thắng trận, không có tiếng trống, tiếng hô, tiếng reo hò mừng chiến thắng, không một lời nói hay tiếng xì xầm… Một sự im lặng đến nghẹt thở.

Từ sáng sớm đến chiều tối, những người lính miền Nam đều giơ tay chào khi đi ngang qua hàng quân miền Bắc cũng đang giơ tay chào. Họ giao nộp vũ khí, những lá cờ trận rách tơi tả của miền Nam và trở về quê. Gần 100.000 quân miền Nam đã qui hàng ở làng Appomattox. Vài ngày sau tất cả rời khỏi nơi này, ngôi làng trở lại cuộc sống bình thường.

Hàng năm, có khoảng 110.000 du khách đến thăm ngôi làng này. Các du khách đến đây để tìm nguồn cảm hứng, và câu chuyện các du khách muốn nghe không phải là trận đánh cuối cùng mà là sự hòa hợp của quốc gia và những điều khoản rộng rãi do tướng Grant đưa ra.

Ông Ron Wilson, sử gia của Appomattox Court House nói:  “Tướng Grant và tướng Lee có một tầm nhìn rất xa. Hai ông nhận thức rằng những nỗ lực hai bên cùng dồn vào cho cuộc chiến đã gây ra sự phân hóa khắc nghiệt trong bao năm qua, giờ đây cần phải được dùng để tái thiết quốc gia. Không cần phải có hận thù.”


Tướng Lee và tướng Grant đã đi vào lịch sử như những huyền thoại. Nhưng đằng sau câu chuyện ở làng Appomattox là bàn tay đạo diễn của Tổng thống Abraham Lincoln, lẽ đương nhiên cũng là một nhân vật huyền thoại. Ông thường nói rằng ông mong muốn cuộc chiến kết thúc trong sự khoan dung. Ông Ron Wilson nói rằng Tổng thống Lincoln và tướng Grant đã gặp nhau hai tuần trước đó trên chiến hạm River Queen ở sông James. Họ đã thảo luận rất lâu về hình thức kết thúc chiến tranh và những xáo trộn có thể xảy ra trong thời kỳ hậu chiến. Tổng thống Lincoln đã nói với tướng Grant: “Hãy để họ buông súng một cách thoải mái”.

(Sau chiến tranh, ngày 14/4/1865 tổng thống Lincoln bị ám sát, tướng Lee trở thành Viện trưởng của Đại học Washington, tướng Grant được bầu làm Tổng thống Mỹ hai nhiệm kỳ 1869-1877).

-ST-