Nhãn

Thứ Tư, 26 tháng 8, 2020

 Lạc đà dự trữ nước ở đâu
trên cơ thể?
 

 Inline image

Nhiều người cho rằng bướu trên lưng lạc đà được dùng để dự trữ nước giúp chúng có thể tồn tại trong môi trường khắc nghiệt như sa mạc nhưng thực tế điều này hoàn toàn sai lầm.

Lạc đà là một trong những loài động vật đặc trưng và thường được nhắc đến nhiều nhất khi nói về những sa mạc khô cằn trên Trái Đất. Chúng có khả năng thích nghi với điều kiện thời tiết vô cùng khắc nghiệt nơi đây, đặc biệt có thể sống hàng tuần liền mà không cần nước. Do đó từ thời xa xưa, loài động vật này đã được các đoàn thương buôn trên “Con đường tơ lụa” sử dụng nhiều nhất trong các chuyến hành trình mà không dùng đến lừa hoặc ngựa.

Lạc đà không chảy mồ hôi và cũng mất rất ít nước trong quá trình bài tiết. Ngay cả chất lỏng ở mũi cũng được giữ lại thông qua một khe xuống miệng. Lạc đà có thể đi trong một thời gian dài trên sa mạc, khi đó trọng lượng của nó sẽ giảm đi khoảng 40%. Nhưng chủ yếu nó sống được trên sa mạc lâu là nhờ cái bướu.

Theo các nhà khoa học, các bướu này không chứa nước như đa số người tin tưởng mà là các nguồn dự trữ mỡ (khoảng 80% khối lượng bướu là mỡ), đây là nơi dự trữ năng lượng của lạc đà cho phép chúng sống được nhiều ngày mà không có thức ăn và nước uống. Mỡ lạc đà sử dụng khi khan hiếm lương thực, lúc này bướu lúc đó sẽ co lại và mềm đi nhưng sẽ lại nhanh chóng được bơm đầy khi con vật tìm thấy thức ăn. 

Inline image

Ngoài ra, chiếc bướu của lạc đà còn giúp chúng điều hòa thân nhiệt, khả năng vốn rất cần thiết trong điều kiện sa mạc vì chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm trên sa mạc là rất cao. Cụ thể, các mô mỡ sẽ giúp hấp thụ lượng nhiệt từ các cơ quan khác làm giảm nhiệt độ của toàn cơ thể trong cái nóng như thiêu đốt vào ban ngày. Ngược lại, khi đêm xuống, cũng là lúc nhiệt độ môi trường giảm sâu, nhiệt lượng tích tụ trên cơ quan này sẽ giúp sưởi ấm cơ thể lạc đà.

Vậy nước được dự trữ trong bộ phận nào của lạc đà?

Câu trả lời chính là máu. Theo nghiên cứu của các nhà khoa học, một con lạc đà có thể sống đến 7 ngày mà không cần nước.

Inline image

Sở dĩ chúng có được khả năng này là nhờ vào cấu trúc tế bào máu đặc biệt. Thay vì hồng cầu có hình dĩa hay hình cầu như thông thường, tế bào máu của lạc đà lại có hình oval (trái xoan), hình dáng này làm tăng sự co dãn của tế bào máu giúp nước dễ dàng trôi qua thành mạch và vì thế chúng có thể hấp thu rất nhiều nước mà không bị đứt vỡ.

Khi nhiệt độ tăng từ 34 – 42 độ C, những huyết cầu hình oval tăng sức trương, thể tích có thể tăng gấp đôi hay thậm chí gấp 3 khi lạc đà uống 100 lít nước trong vài phút (nếu một người uống lượng nước gần bằng 10% trọng lượng cơ thể sẽ chết ngay vì vỡ hồng cầu). Cũng chính nhờ đó mà khi có nước, lạc đà có thể uống liền một hơi 57 lít nước để bù lại phần chất lỏng bị mất.

Inline image

Khi tìm được nước, lạc đà có thể uống một hơi 57 lít nước. 

Khi di chuyển, lạc đà thường cúi đầu xuống, vì vậy chúng có thể đánh hơi để biết chỗ nào có nước dù chỗ đó cách xa hàng chục km, sâu dưới chân đến 7 m.

Lạc đà cũng có 2 bộ phận khác trên cơ thể giúp nó tiết kiệm tối đa lượng nước thoát ra ngoài chính là thận và ruột. Nhờ có 2 bộ phận hoạt động rất hiệu quả này mà nước tiểu của lạc đà đặc quánh như xi-rô, còn phân của chúng thì khô đến nỗi có thể dùng để đốt ngay được.

Tâm Tuệ

 Lạc Sơn Đại Phật trấn giữ thủy quái, nước lũ ngập chân tượng Phật là điềm báo gì?


Ảnh: Tổng hợp

Có một câu nói được lưu truyền phổ biến ở Lạc Sơn là: “Tẩy cước tiêm, hồng thủy yêm”. Có nghĩa là nếu nước sông dâng lên đến ngón chân tượng Phật, thì Tứ Xuyên sẽ phải hứng chịu một tai họa mưa lũ lụt lội vô cùng lớn.

Lạc Sơn Đại Phật tọa lại tại vách đá Thê Loan, núi Lăng Vân, nơi giao nhau của ba con sông Mân Giang, Thanh Y và Đại Độ, thuộc thành phố Lạc Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc. Gần đây, nước sông ở tỉnh Tứ Xuyên dâng cao nhanh chóng do mưa lớn khiến đài quan sát Lạc Sơn Đại Phật bị nhấn chìm và chân Phật cũng ngập trong nước. Có một câu nói được lưu truyền phổ biến ở Lạc Sơn là: “Tẩy cước tiêm, hồng thủy yêm”. Có nghĩa là nếu nước sông dâng lên đến ngón chân tượng Phật, thì Tứ Xuyên sẽ phải hứng chịu một trận lụt lớn. Vì vậy, người ta không ngừng đồn đoán rằng chân tượng Phật ngập nước có lẽ là điềm báo sắp có chuyện lớn xảy ra.

Lạc Sơn Đại Phật là bức tượng Phật Di Lặc trong tư thế ngồi được tạc vào triền núi Lăng Vân, tượng Phật cao 71 mét, còn được gọi là “Sơn thị nhất tọa Phật, Phật thị nhất tọa sơn” (núi là Phật và Phật cũng là núi). Theo lịch sử ghi chép lại thì bức tượng Phật này được tạc vào năm đầu Khai Nguyên Đường Huyền Tông (năm 713), mãi cho tới năm Trinh Nguyên thứ 19 (năm 803) mới kết thúc với khoảng thời gian hoàn thành là 90 năm. Đến nay bức tượng đã hơn 1200 tuổi và là pho tượng Phật bằng đá lớn nhất thế giới.

Người khởi xướng kiến tạo Lạc Sơn Đại Phật là Hòa thượng Hải Thông, một nhà sư của Lăng Vân Tự trên núi Lăng Vân. Một ngày nọ, hòa thượng Hải Thông đứng trên núi, nhìn xuống nơi hội tụ của ba con sông (Mân Giang, Đại Độ, Thanh Y), thế nước hung hãn chảy xiết như thiên binh vạn mã, đập vào vách núi như muốn thét muốn gào. Thuyền bè qua lại nơi đây thường xuyên gặp tai ương. Hòa thượng Hải Thông trong lòng vô cùng đau xót. Ông nghĩ, trong thế nước điên cuồng kia hẳn là có thuỷ quái. Thế là nhà sư phát nguyện xây dựng tượng Phật, hy vọng sức mạnh của Phật pháp vô biên sẽ thu phục được thủy quái, bảo vệ bình an cho người dân và thuyền bè qua lại.

Hòa thượng Hải Thông cực khổ đi khắp nơi hóa duyên ròng rã suốt 20 năm trời mới gom góp được một khoản tiền cho việc tạc tượng Phật. Theo “Phật tổ thống kỷ” thuật lại, cảnh tượng khi hòa thượng Hải Thông khai tạc tượng Phật vô cùng hùng tráng: “Trên vách núi Lăng Vân kẻ qua người lại, tiếng búa vang như sấm, tiếng đá văng như mưa, từng mảnh đá ầm ầm rơi xuống rung chuyển cả một vùng, thủy quái cũng khiếp sợ”.

Bấy giờ, tại Gia Châu có một viên tham quan, nghe nói hoà thượng hóa duyên được nhiều ngân lượng liền nảy sinh ý muốn nhòm ngó. Hòa thượng Hải Thông kiên quyết từ chối, tức giận mắng rằng: “Ngươi có thể lấy mắt của ta, chứ đừng hòng động đến số ngân lượng dùng để tạc tượng Phật”. Nói xong, ông liền tự mình móc mắt đưa cho viên quan nọ. Viên quan chứng kiến cảnh ấy thì vô cùng kinh hãi, lập tức bước đi ngay. Vì quá sợ hãi, ông ta quên mất rằng phía sau lưng mình là vách đá nên đã trượt chân rơi xuống vách núi. Sau đó đôi mắt lại bay trở về với hòa thượng Hải Thông. Những tên tham quan đi cùng nhìn thấy hết thảy đều run sợ trước Phật pháp nhiệm màu, không dám đòi ngân lượng của hoà thượng nữa.

Khi bức tượng được thực hiện xong một nửa thì Hòa thượng Hải Thông viên tịch, công trình buộc phải ngừng lại. Mười năm sau khi Hải Thông hòa thượng viên tịch, tiết độ sứ Kiếm Nam Tây Châu là Trương Cừu Kiêm Quỳnh đã quyên góp 200 ngàn lượng vàng để tiếp tục công trình. Vì công trình vĩ đại, cũng cần lượng kinh phí lớn, nên triều đình đã đặc biệt ban thưởng cho địa phương khoản thuế dầu gai sung làm kinh phí tạc tượng Phật.

Ảnh Lạc Sơn Đại Phật (Nguồn: Wikipedia).

Khi tạc tới đầu gối của pho tượng, Trương Cừu Kiêm Quỳnh do có công trong việc xây dựng tượng Phật, được bổ nhiệm làm Thượng thư bộ hộ nên phải vào kinh nhậm chức, công trình tôn tạo Đại Phật lại một lần nữa buộc phải dừng lại.

Mãi tới năm Trinh Nguyên thứ tư thời Đường Đức Tông (năm 788), Vi Cao làm tiết độ sứ Tây Châu, lại cho triệu tập thợ đá và quyên góp tiền bạc thì công trình mới có thể tiếp tục. Với sự nỗ lực của 3 thế hệ, sau hơn 90 năm, cuối cùng Lạc Sơn Đại Phật cũng được hoàn thành, áo cà sa lộng lẫy cùng với dáng vẻ uy nghiêm khiến toàn thân tượng Phật tỏa ánh kim huy hoàng.

Người ta cũng lưu truyền một truyền thuyết khác về ba pho tượng Phật Lạc Sơn. Theo ghi chép của “Thái Bình trấn chí” (địa chí trấn Thái Bình), một ngày nọ có đám mây mù từ trên trời giáng xuống. Từ trong mây, một vị hòa thượng hiền từ nói: “Tứ Xuyên có ba vị Phật, là ba anh em, Đại Phật rửa chân ở Lạc Sơn, Nhị Phật nằm ngủ ở huyện Vinh, Tam Phật ngồi ở đây canh Ngàn Phật”. Vách đá Ngàn Phật đối diện Thái Bình tự. Vị tăng nhân nói xong liền hóa thành làn khói xanh biến mất.

Trên thực tế, bản thân ngọn núi Ô Vưu và núi Lăng Vân nơi Lạc Sơn Đại Phật tọa lạc chính là một pho tượng tự nhiên đồ sộ mang dáng hình một vị Phật lớn đang nằm ngủ, tuy đã tồn tại ngàn vạn năm, nhưng chưa từng có ai nhận ra. Mãi đến ngày 11 tháng 5 năm 1985, một lão nông tên Phan Hồng Trung ở Thuận Đức (Quảng Đông) vô tình chụp được một bức ảnh, mới kinh ngạc phát hiện “dáng núi như vị Phật đang nằm ngủ”. Như một sự trùng hợp kỳ diệu, Lạc Sơn Đại Phật lại ngồi ngay ngắn tại vị trí trái tim của Phật ngủ khổng lồ này, dường như tương ứng với ngụ ý “tâm tức là Phật” của các thợ điêu khắc tượng Phật nhà Đường, trở thành kỳ quan “Phật trung hữu Phật” (trong Phật có Phật).

Lạc Sơn Đại Phật, trải qua bao thăng trầm, chứng kiến ​​hàng loạt thảm họa nhân sinh, đã không ít lần nhắm mắt rơi lệ. Pho tượng Đại Phật này không chỉ để lại di sản văn hóa quý giá cho thế giới mà còn để lại cho nhân loại những huyền cơ để nhận biết chính xác những sự kiện trọng đại sẽ xảy đến trong tương lai vào thời khắc cuối cùng của lịch sử. Đến nay, nước ngập đến chân tượng Phật, đất nước Trung Hoa đang dậy sóng, bức tượng phật Di Lặc tượng trưng cho tương lai tươi sáng này liệu có phải đang truyền tải thông điệp gì đến thế giới?

Phần lễ đài bên dưới bị nhấn chìm, nước sông cũng dâng cao lên đến tận ngón chân của tượng Phật. Trong suốt hàng nghìn năm, Lạc Sơn Đại Phật đã không ít lần rơi lệ trước những kiếp nạn của Trung Hoa. Lần này liệu có phải là một lần như vậy nữa?

Quỳnh Chi biên dịch

 Bất kể nhân gian điên đảo thế nào, chớ nên quá dựa dẫm vào người khác


Dựa vào núi, núi lở, dựa vào người, người đi, chỉ có dựa vào mình mới là chỗ dựa vĩnh viễn
Ảnh ghép minh họa: Đại Kỷ Nguyên.

Tri túc thường lạc – biết đủ thường vui. Trong dòng sông dài cuộc đời này, có 3 câu nói trí tuệ sẽ giúp chúng ta thọ ích rất nhiều…

Hâm mộ những gì người khác có không bằng trân quý những gì mình đang có

Nhiều khi con người cảm thấy không hạnh phúc chính là vì không hài lòng thỏa mãn. Dục vọng làm xung động những chấp trước ẩn sâu trong tâm mỗi người. Từ khi con người đến với thế giới này, không giờ phút nào ngừng truy cầu để thỏa mãn dục vọng của mình. Nhiều khi chúng ta đã có được cái mình muốn, nhưng thấy người khác còn có cái tốt hơn thì lại bắt đầu trở nên thất vọng.

Người thì oán trách cuộc sống của mình không được tươi đẹp rực rỡ như người khác. Có người oán trách chồng mình không tài giỏi, không biết quan tâm như chồng người khác. Có người oán trách con mình không nghe lời hiểu biết như con người khác…

Nếu một mặt lúc nào cũng hâm mộ những gì mà người khác có, mặt khác lại oán trách những gì mình có, thế thì cả cuộc đời này vĩnh viễn chẳng thể có được niềm vui.

Lòng ham muốn như cái động không đáy, khi dục vọng trở nên sâu vô đáy thì không thể nào lấp đầy, không thể nào thỏa mãn được.

Vậy nên, biết đủ mới có thể luôn vui vẻ

Hâm mộ những gì người khác có không bằng trân quý những gì mình đang có: thân thể mạnh khỏe, gia đình ấm êm, công việc ổn định…

Có thể những thứ bạn thấy quá ư là tầm thường bình dị này, lại là truy cầu ước mơ của bao kẻ khác.

Con người thường nghĩ rất nhiều về quá khứ và tương lai, nhưng lại có thói quen lơ là hiện tại. Kỳ thực, quá khứ đã qua từ lâu rồi, mà tương lai thì chứa đầy những ẩn số chưa biết. Chỉ có hiện tại mới là những thứ bạn thực sự có thể nắm bắt được.

Thế nên, cần nắm bắt hiện tại, trân quý hết thảy những gì mình có.

Khi tài hoa không đủ lớn, đó là lúc chúng ta nên tĩnh tâm lại để học tập

Trân quý những gì tốt đẹp hiện tại không có nghĩa là vứt bỏ hy vọng đối với tương lai.

Biết đủ thường vui là để chúng ta giữ tâm thái cho chính, thản nhiên đối mặt với những được mất trong đời, mà không phải để chúng ta vứt bỏ ước mơ, an phận với hiện trạng.

Về tương lai, chúng ta sẽ phải nếm trải những đổi thay, trải nghiệm những biến hóa của cuộc sống. Nhất là thời kỳ tuổi trẻ, hết thảy đều chứa đầy những khả năng vô hạn.

Cuộc sống là để sáng tạo, nếu không nó sẽ biến thành sinh tồn.

Khi này, nếu cảm thấy tài hoa không đủ lớn, đó là lúc chúng ta nên tĩnh tâm lại để học tập.

Học tập tất cả những gì có lợi, có thể hỗ trợ cho tương lai của chúng ta: hàm dưỡng văn hóa, kỹ năng chuyên ngành, kỹ năng giao tiếp, sự nhẫn nại, nghị lực… Tất cả những thứ này đều đáng để chúng ta bỏ thời gian cả đời ra không ngừng học tập, không ngừng rèn luyện.

Không có người nào là kẻ mạnh thiên bẩm, cũng không có thành công nào hễ bắt tay vào làm là thành tựu. Đằng sau tất cả những thu hoạch đều là sự kiên trì và nỗ lực mà người khác không biết.

Có lẽ đã từng có người phũ phàng nói với bạn rằng: “Cứ nỗ lực làm đi, chắc gì đã có thu hoạch”.

Hoàn toàn chính xác, dốc sức không nhất định sẽ có thành quả, nhưng nếu không dốc sức thì nhất định sẽ không có thành quả.

Cơ hội có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống quá nhỏ, quá nhỏ… nếu muốn có tương lai, thì trước hết hãy dốc sức nỗ lực.

Đừng nên quá dựa dẫm vào người khác

Bạn có dựa quá mức vào người khác không?

Có lẽ bạn có cha mẹ tốt, họ đã để cho bạn được sống những ngày an nhàn, chiều chuộng từ nhỏ. Cho dù giờ đây bạn đã trưởng thành, đã bước vào xã hội nhưng cha mẹ vẫn quan tâm chăm sóc bạn như trước.

Hoặc bạn có người chồng tốt, chồng có sự nghiệp thành đạt, lại nhất nhất nghe theo bạn, xưa nay chưa từng yêu cầu bạn làm gì, tiền kiếm được đều đưa hết cho bạn giữ.

Vì có sự yêu thương chăm sóc như thế của người thân nên bạn rất khó trải nghiệm được khó khăn của cuộc sống. Thế là bạn lơi lỏng cảnh giác với cuộc sống, buông lỏng yêu cầu đối với bản thân, bắt đầu chìm đắm trong trạng thái cuộc sống nhàn nhã lại tốt đẹp. Nhưng dựa vào người khác mà có được thoải mái an nhàn, bạn thực sự đón nhận thản nhiên không? Trong tâm không có chút gì suy nghĩ và lo lắng sao?

Cha mẹ mỗi ngày một già đi. Một ngày nào đó họ không còn sức lực chăm sóc bạn nữa, hơn nữa lại cần bạn chăm sóc họ. Bạn xưa nay chỉ biết hưởng thụ thì sẽ làm thế nào?

Chồng bạn có yêu thương bạn thế nào đi nữa nhưng bạn đã quen ỷ lại vào anh ấy, nếu đột nhiên gặp phải chuyện tình cảm đổi thay, thì sẽ đối diện với cuộc đời còn lại như thế nào đây?

Quá dựa dẫm vào người khác chi bằng tự đứng trên đôi chân của mình.

Đừng bao giờ phó thác tất cả hy vọng cuộc sống vào bất kỳ một người nào khác. Bạn có con đường của chính mình, tương lai của chính mình. Bạn cũng cần mạnh mẽ để độc lập đối diện với hết thảy thách thức trong cuộc đời.

Biết đủ thường vui, nỗ lực tiến thủ, độc lập tự chủ – đây chính là 3 đạo lý thực dụng nhất của cuộc đời.

Nam Phương

THẤT BẠI LÀ DO CỐ GẮNG LÀM VỪA LÒNG TẤT CẢ MỌI NGƯỜI

ống trên đời, nếu dành hết tâm trí mình để quan sát thái độ người khác, từ đó nương theo mà hành xử, chiều lòng họ, thử hỏi cuộc đời bạn có còn ý nghĩa gì? Khi ấy, phải chăng là bạn đang sống hộ người khác, phải chăng là muốn trao vận mệnh của mình cho kẻ khác?

Kỳ thực, mỗi cá nhân sinh ra đều có vận mệnh khác nhau, đều là những cá tính tự ngã khác nhau, có lòng tự tôn và nguyên tắc sống riêng biệt. Nếu chỉ biết chạy theo làm đẹp lòng người khác, chẳng phải bạn đã đánh mất đi giá trị, phẩm chất của mình rồi sao?

Bởi vậy, người xưa nói: “Vạn sự bất cầu nhân” (ý nói những chuyện trên đời này đừng nên mong cầu vào người khác). Khi cố lấy lòng người khác, chẳng phải là bạn cũng đang muốn được họ chiếu cố đến mình đó sao? Thực tế đã chỉ ra rằng điều này là hoàn toàn viển vông.

Cuộc đời và vận mệnh phải do chính mình nắm giữ và an bài. Sống tự tin, khẳng khái, hướng thiện, bao dung, rồi bạn sẽ có được tất cả những gì đáng có, rồi bạn sẽ chẳng phải nhờ vả, cậy cục, núp bóng ai. Đạo lý chỉ đơn giản như vậy.

Cố gắng lấy lòng người khác còn có một nguyên nhân nữa: Sợ bị tẩy chay, thù ghét nên cố làm bạn với tất cả. Công bằng mà nói, bạn không thể mong ở đời không có kẻ thù ghét mình, gây khó dễ cho mình. Cha mẹ, bạn bè, người thân có thể yêu thương bạn vô tư, chẳng toan tính. Nhưng đồng nghiệp, đối thủ đôi khi vẫn có thể căm hận bạn dù bạn chẳng làm gì sai.

Cuộc sống muôn vẻ, muôn màu là vậy. Có người ưu ái bạn thì cũng có kẻ gièm pha bạn. Có người tôn trọng bạn lại cũng có kẻ coi bạn bằng nửa con mắt mà thôi. Bởi thế, dẫu cố gắng đến đâu, nhọc lòng thế nào bạn cũng chẳng thể làm vừa lòng tất cả, chẳng thể đảm bảo rằng mình không còn bị ai thù ghét.

Nếu có ai đó thù ghét, cay độc, mỉa mai, chế giễu mình, bạn hãy luôn nhớ rằng: Trong miệng người khác, bạn không phải là con người bằng xương bằng thịt. Đã là như vậy, tại sao bạn còn phải thấy thống khổ, còn phải thấy mất mặt vì những lời đàm tiếu xung quanh? “Cây ngay không sợ chết đứng”, người quân tử thường để ngoài tai lời ong, tiếng ve của kẻ tiểu nhân.

Chỉ cần giữ được phong thái cao, mọi sự tình bên ngoài đều không thể làm bạn khó xử. Cổ nhân nói ấy là cái: “Dĩ bất biến, ứng vạn biến” (nghĩa là lấy cái bất biến của tâm mình mà ứng xử với sự biến hoá của cuộc đời).

Vả chăng, nếu nghĩ thật sâu, có thể nhận ra rằng, bạn là tốt hay xấu hoàn toàn không thể dựa vào một lời nói bâng quơ của ai đó. Người ta nói bạn xấu, chắc gì bạn đã xấu. Còn khi họ khen bạn thật tốt, ai có thể khẳng định bạn hoàn mỹ đến thế đây?

Cặp mắt thịt của con người chỉ nhìn thấy thân thể bề ngoài, đôi khi đánh giá tốt xấu, đúng sai cũng chỉ là “trông mặt mà bắt hình dong”. Chẳng ai có thể nhìn thấu nội tâm và vẻ đẹp thẳm sâu bên trong của bạn. Có phải như vậy không?

Cuối cùng, bạn hãy luôn ghi nhớ:

Làm người không cầu rằng ai cũng thích mình, chỉ cần bạn luôn chất phác, bao dung, lương thiện. Làm việc không cần phải giải thích để tất cả hiểu, chỉ cần bạn tận tâm nỗ lực là đủ rồi! Vậy mới hay:

Nhân sinh vạn thuở mải ganh đua

Quay cuồng một kiếp cố được thua

Trăm năm ánh chớp qua như mộng

Mới hay thế sự thảy trò đùa...

-ST-

Thứ Sáu, 21 tháng 8, 2020

 Khi giúp đỡ người khác, đừng quên giữ phẩm giá cho họ.

  

Trong cuộc sống, giúp đỡ lẫn nhau vốn là cần thiết và đáng làm, nhưng bạn có biết rằng giúp đỡ người khác cũng có rất nhiều cảnh giới hay không?

Cậu bạn thân của tôi từng kể cho tôi nghe câu chuyện lúc cậu còn nhỏ đã ăn sâu trong ký ức, có ảnh hưởng sâu sắc đến cuộc sống khiến cậu cả đời không sao quên được.

Năm cậu 11 tuổi, có một đoàn xiếc đến khu xóm biểu diễn. Cha cậu đồng ý đưa con trai đi xem chương trình xiếc mà cậu đã mong đợi từ lâu.

Trong dãy người xếp hàng mua vé có một gia đình với tám đứa con nhỏ. Nhìn vào thì biết gia cảnh nghèo khó, nhưng lũ trẻ đều ăn mặc gọn gàng và hành xử lễ phép. Chúng nắm tay nhau, đứng sau lưng bố mẹ, hào hứng đàm luận về những chú hề, những con thú trong rạp xiếc, rõ ràng là chúng chưa được xem biểu diễn xiếc bao giờ. Bố mẹ chúng đắc ý đứng trước mặt chúng, người mẹ nhìn đàn con một cách trìu mến, cảm thấy chồng mình giống như một người hùng vậy.

Người cha mặt mày hớn hở cười vui, tự hào nói với người bán vé: “Xin hãy cho chúng tôi tám vé trẻ em và hai vé người lớn. Tôi muốn cho lũ trẻ được tận hưởng một ngày hạnh phúc và đáng nhớ nhất!”.

Nhưng sau khi người bán vé cho biết tổng giá số tiền, hai vợ chồng không khỏi ngây người!

Người mẹ sau khi nghe nói thì tỏ vẻ thất kinh, rồi buông tay chồng ra, bất giác cúi gầm mặt xuống. Người cha môi miệng mấp máy, rõ ràng là họ không đủ tiền! Hai vợ chồng đứng ngây ra đó, làm sao nói với lũ trẻ đây! Lũ trẻ vẫn còn rất phấn khởi thao thao không ngớt về buổi diễn xiếc mà chúng sắp được xem.

Sau khi tận mắt chứng kiến tất cả những điều này, cậu bạn tôi khẽ nói bên tai cha mình: “Ông ấy phải nói sao với con mình đây! Bố xem, các bạn ấy đang phấn khích như vậy, nếu nói thật với họ, mọi người chắc sẽ thất vọng lắm!”.

Bố nói: “Đúng vậy, với một người cha, tình cảnh này thật quá trớ trêu! Là một người cha, không gì tệ hơn việc thất hứa với con mình, khiến chúng cảm thấy thất vọng!”.

Cả hai bố con đều muốn giúp đỡ họ, nhưng gia cảnh bạn tôi khi đó cũng không khá giả gì!

Bố cậu nói với con trai rằng: “Nếu thế chúng ta sẽ không thể xem buổi diễn này, con đồng ý quyết định này chứ?”.

Người bố nói tiếp: “Có những việc cần con tự mình đưa ra quyết định! Nếu con muốn giúp đỡ người khác, đôi khi cũng cần phải dũng cảm từ bỏ lợi ích của riêng mình. Con à, điều này có thể hơi khó khăn với con! Dẫu là như vậy, bố lại cảm thấy rất tự hào về điều đó! Con quyết định mau đi, phần còn lại hãy để cho bố!”.

Lưỡng lự một hồi, cậu bạn tôi chợt mở to mắt nói: “Bố, con đã quyết định rồi, chúng ta sẽ về nhà và nhường cơ hội này cho họ! Chuyện sau đó phải trông cậy vào bố rồi!”.

“Được rồi, con trai! Hãy nhìn bố đây này!”.

Cậu vui vẻ đưa mắt dõi theo cha mình. Hành động tiếp sau đó của người cha khiến cậu không khỏi bất ngờ, thậm chí cả đời không thể nào quên!

Ảnh: Shutterstock.

Cha anh mau chóng đi đến phía sau người đàn ông đó, nhân lúc không ai để ý, ông ném số tiền vốn định dùng để mua vé xuống mặt đất, sau đó cúi người xuống nhặt số tiền đó lên, rồi vỗ nhẹ vào vai người đàn ông đang tiến thoái lưỡng nan kia, nói: “Này, anh ơi, anh làm rơi tiền này!”.

Người đàn ông đó ngây người một lúc, rồi cũng lập tức hiểu rõ đầu đuôi chuyện này là gì. Đây chính là một người tốt bụng vốn không hề quen biết đang muốn giúp đỡ mình, và chỉ bằng cách này mới có thể giúp ông giữ lại phẩm giá của một người cha trước mặt các con của mình! Người cha đó không khỏi có chút bối rối.

“Có những điều không thể khiến cho lũ trẻ thất vọng được, anh hiểu không?”. Bố của bạn tôi ghé tai người đàn ông đó nói khẽ, sau đó dúi tiền vào tay ông ấy, rồi nói lớn rằng: “May là tôi nhặt được đấy nhé!”.

Người đàn ông đó nhìn số tiền trong tay, hai bờ môi mấp máy, nước mắt lăn xuống hai gò má, xúc động nói: “Cảm ơn! Cảm ơn anh đã giúp tôi và cả nhà tôi một điều lớn lao như vậy! Hôm nay là sinh nhật của tôi, buổi xem xiếc này tôi đã hứa với tụi nhỏ từ lâu lắm rồi! Không ngờ giá vé lại tăng vọt! Cảm ơn anh đã giải vây cho tôi, giúp tôi giữ lại hình tượng một người cha tốt trước mặt các con!”.

Bố bạn tôi ra hiệu cho ông đừng nói tiếp nữa, và quay sang nói với lũ trẻ: “Tụi cháu có một người cha rất đáng tự hào, tụi cháu thật là may mắn lắm đấy!”.

Tám đứa trẻ gần như đồng thanh nói: “Tất nhiên rồi ạ!”. Riêng người mẹ khẽ đưa tay gạt nước mắt và không nói nên lời.

Bạn tôi và cha mình rời khỏi dãy người đang xếp hàng, cậu nhìn cha mình, nói một cách tự hào rằng: “Bố ơi, bố thật tuyệt vời!”.

Cha cậu đã nói một câu đến giờ cậu vẫn nhớ như in: “Con có trách nhiệm giúp đỡ người khác, còn bố thì có trách nhiệm giữ gìn phẩm giá của người khác!”.

Chuyện xảy ra đêm đó đã ảnh hưởng rất lớn đến cuộc đời sau này của bạn tôi! Đến nỗi sau này mỗi khi anh gặt hái được chút thành tựu gì đó, cách mà bố anh giúp đỡ người khác vào đêm hôm đó đã cho anh ta hiểu được đạo lý quý báu nhất theo anh suốt cả một đời, đó chính là: khi bạn giúp đỡ người khác, đồng thời, đừng quên giữ phẩm giá cho họ… 

***

Giáo dục trẻ em không chỉ dừng ở nhà trường, những con người những sự việc trong cuộc sống, mỗi từng lời nói mỗi từng hành động thường ngày đều sẽ có những tác động âm thầm đến lời nói phẩm giá, tư duy, tính cách và thói quen của trẻ.

Là bậc làm cha làm mẹ, đừng nên xem nhẹ lời nói và hành động của mình trong cuộc sống thường ngày, bởi rất có thể những lời nói và hành động đó sẽ ăn sâu vào tâm trí của trẻ, ảnh hưởng đến một đời của chúng.

Có những khi, con cái sẽ không lắng nghe những gì bạn nói, mà chúng sẽ nhìn vào mỗi việc mà bạn làm, do vậy giáo dục bằng lời nói không bằng những hành động gương mẫu. Lấy bản thân mình làm gương, ấy là cách giáo dục tốt nhất.

Ảnh: Shutterstock.

Cách làm của người bố trên đây, cũng đã giúp tôi học được vài điều:

Trước hết, tôn trọng quyền quyết định của con, có giúp đỡ đối phương hay không, hãy để bản thân con quyết định. Chỉ khi đứa trẻ cam tâm tình nguyện giúp đỡ người khác, mới có thể mang lại cho trẻ một bài học tốt đẹp và đúng đắn.

Thứ hai, giúp đỡ người khác không phải vì mong cầu bản thân đạt được điều gì đó, đôi khi giúp đỡ người khác, bản thân sẽ phải chịu thiệt hoặc mất đi thứ gì đó.

Thứ ba, khi giúp đỡ người khác, đừng quên lưu tâm đến việc giữ lại phẩm giá cho người khác, cùng là giúp đỡ người khác, bạn có thể chọn:

Một là, đi sang trả tiền cho đối phương, và sau đó nhận lấy những lời khen ngợi của người khác, nhưng lại khiến người ta cảm thấy xấu hổ, và mất đi phẩm giá trước mặt gia đình và những người xung quanh.

Hai là, đưa tiền cho đối phương một cách khéo léo, vừa giải vây, đồng thời cũng giữ được phẩm giá cho họ. Giống như câu nói “khi cho tiền người ăn xin, xin bạn hãy khẽ ngồi xổm xuống”, làm điều tốt là vì để giúp đỡ người khác, chứ không phải để tận hưởng cảm xúc vui sướng ngồi tít trên cao.

-ST-

 15 tuổi đã trở thành triệu phú, bí quyết thành công của cậu bé này đơn giản đến không ngờ...

Ở tuổi 15, Caleb Maddix đã trở thành triệu phú và có tầm ảnh hưởng không nhỏ trên mạng xã hội. Thành công của cậu hoàn toàn nhờ vào tài năng sẵn có, tuy nhiên không thể không nhắc đến công lao của người bố.

Caleb Maddix (18 tuổi) là một người viết sách, doanh nhân và người có tầm ảnh hưởng lớn trên mạng xã hội. Cậu đồng thời là giám đốc điều hành công ty riêng và từng nằm trong trong top 20 người có sức ảnh hưởng, tạo động lực nhất thế giới. Năm 15 tuổi, Maddix trở thành triệu phú và là thần tượng của nhiều bạn trẻ trên thế giới.

Sự thành công của Maddix hoàn toàn nhờ vào tài năng. Cậu không hề nhận được bất kỳ sự trợ giúp nào về tiền bạc từ gia đình. Thay vào đó, Maddix được bố "góp vốn" cho một thứ còn quý giá gấp vạn lần tiền bạc.

Trở thành triệu phú nhờ bài học của bố

Năm 7 tuổi, trong một lần đến nhà bạn chơi, Maddix thấy bạn mình được mẹ trả công 20 USD (hơn 460 ngàn đồng) vì đã dọn dẹp nhà cửa. Cậu bé sau đó liền chạy về nhà, hào hứng dọn dẹp nhà cửa để kiếm tiền. Đến khi xong việc, Maddix chạy ra báo cáo với bố để lấy tiền thưởng. Tuy nhiên bố cậu không hề đồng tình với việc này. Ông bố ôn tồn bảo con: "Bố rất vui khi con làm những việc này. Con sẽ đi đổ rác. Con sẽ dọn phòng của mình. Nhưng bố không muốn con nghĩ rằng con sẽ làm như vậy để kiếm tiền trong tương lai". Thay vì trả tiền cho công việc dọn dẹp của con, bố Maddix đưa quyển sách The Success Principles của Jack Canfield kèm theo yêu cầu: "Nếu con đọc quyển sách này và viết một bài tổng kết về quyển sách, bố sẽ đưa con 20 đôla".

15 tuổi đã trở thành triệu phú, bí quyết thành công của cậu bé này đơn giản đến không ngờ - ảnh 1

Caleb Maddix trở thành triệu phú nhờ bài học của bố.

Vì có động lực nên Maddix đã đọc cuốn sách rất nhanh. Tuy nhiên để con trai có thêm động lực, ông bố nói thêm: "Thực tế bố không đưa con 20 USD cho mỗi quyển sách con đọc bởi vì một ngày nào đó, con sẽ phải trả tiền cho những gì mình đọc. Hãy nhớ rằng những gì con đạt được trong 5 năm tới được quyết định bởi những gì con đã đọc và ai đồng hành cùng con. Những gì con học được nhiều nhất sẽ giúp con kiếm tiền nhiều nhất".

Lời nhắn nhủ của bố khiến Maddix như bừng tỉnh. Cậu say sưa đọc sách và đúc rút được nhiều kiến thức giá trị từ việc đọc. Dần dần, niềm đam mê với sách của Maddix lớn dần hơn. Không chỉ là đọc, cậu bé còn muốn viết sách và bắt tay vào thực hiện việc này.

15 tuổi đã trở thành triệu phú, bí quyết thành công của cậu bé này đơn giản đến không ngờ - ảnh 2

Năm 12 tuổi, Maddix viết cuốn sách đầu tiên trong đời, và số sách tăng dần lên trong các năm tiếp theo. Đến nay, cậu đã chắp bút hàng loạt đầu sách nói về sự thành công, hướng dẫn các bạn trẻ chạm đến ước mơ và mục tiêu của mình. Một số quyển sách tiêu biểu như: "How to make money as a kid" (Làm thế nào một đứa trẻ có thể kiếm ra tiền), How to have success and still keep your childhood (Tạm dịch: Cách để thành công mà không bị mất tuổi thơ),... Không chỉ vậy, Maddix còn là người sáng lập các dự án Kids With a Mission (Tạm dịch: Trẻ với nhiệm vụ) và Kids 4 Success (Tạm dịch: Trẻ và thành công).

Câu chuyện của bố con Maddix sau đó đã truyền cảm hứng cho hàng triệu bậc phụ huynh trên thế giới. Có thể thấy nhờ phương pháp dạy dỗ đúng đắn của bố mà cậu con trai mới có thành công như hiện tại. Trên thực tế, không ít phụ huynh có thói quen thưởng tiền để con làm việc nhà. Tuy nhiên, bố mẹ nên bỏ thói quen này bằng việc hướng con đến những giá trị bền vững, tích cực hơn, đơn cử như việc đọc sách, tự học một ngôn ngữ mới,... Những điều này sẽ giúp ích nhiều cho tương lai của con.

Trên Instagram, Caleb Maddix có 62.000 người theo dõi, đó là chưa kể đến những video trên youtube của Caleb Maddix luôn có đến hàng nghìn lượt xem. Nhưng những điều đó chưa bất ngờ bằng sự thật là Caleb Maddix mới có 15 tuổi.

Có lẽ các bạn đang tự hỏi tại sao một thiếu niên nhỏ như vậy đã làm được những việc có thể nói là vĩ đại đến thế, bởi vì Caleb Maddix không hề được bố mẹ truyền lại cho cả một gia sản khổng lồ hay một công ty lớn hoặc một thứ gì đó thiên về vật chất rất lớn.

Câu trả lời một phần lớn nằm ở cách mà bố cậu đã dạy khi Caleb Maddix còn là một đứa bé. Đó là bài học mà chàng trai này không bao giờ quên.

Không cho tiền con làm việc nhà, bố chọn cách thay thế, vài năm sau con thành triệu phú
Caleb Maddix rất tự tin diễn thuyết trước đám đông
(Theo Cafebig)

Cách dạy con của ông bố tuyệt vời

Năm 7 tuổi, trong một lần đến nhà bạn chơi, cậu bé đã thấy bạn mình được mẹ cho 20 USD. Như một lẽ tự nhiên, cậu bé 7 tuổi khi đó khá tò mò muốn biết làm thế nào bạn mình lại có được số tiền đó. Và bạn của Caleb Maddix đã nói cho cậu biết rằng, đó là công mà cậu ta được mẹ trả sau khi dọn sạch phòng.

Điều này khiến Caleb Maddix rất thích thú. Trở về nhà, cậu bé hào hứng bắt tay vào việc dọn nhà cửa để kiếm tiền. Song bố của Caleb Maddix đã không cùng quan điểm với con trai:

“Bố hy vọng con làm những việc đó. Con sẽ đổ rác, dọn phòng của con nhưng bố không muốn con nghĩ rằng sau này con sẽ kiếm tiền bằng những việc đó.”

Thay vào đó, bố cậu sẽ trả cậu 20 USD cho mỗi lần cậu đọc xong một cuốn sách và viết tổng kết về cuốn sách đó.

Kể từ hôm đó, Caleb Maddix đã thực sự bắt tay vào làm việc để xây dựng một đế chế của riêng mình bằng cách chăm chỉ đọc sách và lĩnh hội được nhiều kiến thức từ sách vở.

Cùng với lời nhắn nhủ của bố, rằng “những gì con đạt được trong 5 năm tới được quyết định bởi những gì con đã đọc và ai cùng đồng hành với con. Những gì con học được nhiều nhất sẽ giúp con kiếm tiền nhiều nhất”, Caleb Maddix đã có bước nhảy vọt đáng kể.

Cụ thể, vào năm 12 tuổi, cậu bé đã viết được quyển sách đầu tiên trong đời. Và đến nay, tài sản và kiến thức mà Caleb Maddix đạt được hẳn đã là một bất ngờ lớn với rất nhiều người.

Không cho tiền con làm việc nhà, bố chọn cách thay thế, vài năm sau con thành triệu phú
Cậu bé rất hay trò chuyện, tham khảo thông tin cùng bố

Cậu bé đã viết 4 quyển sách về sự thành công, cách chạm đến ước mơ và đạt được mục tiêu. Em cũng là người tạo ra các dự án như Kids With a Mission và Kids 4 Success.

Với sự bứt phá ngoạn mục của mình, Caleb Maddix liên tục xuất hiện trên các tờ báo, hãng tin lớn của nước Mỹ như Huffington Post, Forbes, FOX News…

“Khẩu súng giết chết hầu hết mọi người là “dự định”. “Tôi dự định viết quyển sách”, “Tôi dự định khởi nghiệp”… và rồi đột nhiên họ 40 tuổi, không hài lòng với cuộc sống của mình. Tôi ở nơi hiện tại nhờ có những quyển sách mà tôi đã đọc.” – Caleb Maddix chia sẻ.

Trong một lần khác, trả lời tạp chí Forbes, Maddix đã nói rằng cậu muốn trở thành một doanh nhân: “Tôi được mọi người biết đến từ khi còn rất trẻ. Tôi luôn nhận thức rằng bản thân tôi không muốn làm việc cho bất cứ ai và tôi muốn bắt đầu công việc của riêng mình. Đó là con người của tôi.”

Không cho tiền con làm việc nhà, bố chọn cách thay thế, vài năm sau con thành triệu phú
Grant Cardone phỏng vấn Caleb Maddix trên kênh Power Players

Hẳn câu chuyện của bố con Caleb Maddix phần nào đã cho các bậc phụ huynh Việt Nam một gợi ý thú vị.

Thay vì trả công cho mỗi lần con làm việc nhà, hãy nghĩ thêm nhiều cách hay để khuyến khích, định hướng con cái vào những việc bền vững, lâu dài hơn. Đây hẳn là một ý tưởng không hề tồi.

Không cho tiền con làm việc nhà, bố chọn cách thay thế, vài năm sau con thành triệu phú
Một trong những cuốn sách của Caleb Maddix

Nguồn: Tủ sách nền tảng đổi đời