Nhãn

Thứ Hai, 29 tháng 10, 2018

Luôn nhìn thấy lỗi ở người khác: Nỗi bất hạnh lớn lao của những cái đầu chứa đầy thành kiến

“Tấm vải bẩn thật” – Cô vợ thốt lên. “Bà ấy không biết giặt, có lẽ bà ấy cần một loại xà phòng mới thì giặt sẽ sạch hơn”. Người chồng nhìn cảnh ấy nhưng vẫn lặng im. Thế là, vẫn cứ lời bình phẩm ấy thốt ra từ miệng cô vợ mỗi ngày, sau khi nhìn thấy bà hàng xóm phơi đồ trong sân.
Một tháng sau, vào một buổi sáng, người vợ ngạc nhiên vì thấy tấm vải của bà hàng xóm rất sạch, nên cô nói với chồng: “Anh nhìn kìa! Bây giờ bà ấy đã biết cách giặt tấm vải rồi. Ai đã dạy bà ấy thế nhỉ?”
Người chồng đáp: “Không. Sáng nay anh dậy sớm và đã lau kính cửa sổ nhà mình đấy”.
Thực ra mỗi người trong chúng ta, ai cũng đều giống như cô vợ trong câu truyện kia. Chúng ta đang nhìn đời, nhìn người qua lăng kính loang lổ những vệt màu của cảm xúc, bám dày lớp bụi bặm của thành kiến và những kinh nghiệm thương đau. Chúng ta trở nên phán xét, bực dọc và bất an trước những gì mà tự mình cho là “lỗi lầm của người khác”.

Một điều dễ nhận diện là khi tâm trạng vui vẻ, chúng ta nhìn ai cũng thấy dễ chịu, gặp chuyện gì cũng dễ thứ tha. Chúng ta có thể mỉm cười trước những trò nghịch ngợm của lũ trẻ, đủ khoan thứ để nhẫn nại một lời nói khó nghe, những chuyện tưởng chừng khó chấp nhận, thì chúng ta cũng dễ dàng thỏa hiệp. Những lúc ấy, dường như cả thế giới đều trở nên hòa ái, mọi chuyện trôi qua một cách nhẹ nhàng.
Vậy mà, chỉ cần một chút lo lắng dâng lên trong lòng, những muộn phiền về quá khứ, nỗi sợ hãi về tương lai sẽ lập tức khiến cho cái thế giới vốn đang đẹp đẽ nhường kia liền biến thành một chốn đầy những chuyện xấu xa, phiền phức. Khi ấy những tiếng hò hét cười đùa của lũ trẻ sẽ trở thành những âm thanh khó chịu, một lời nói không vừa ý dễ dàng khiến cho ta sân giận hoặc tổn thương, những chuyện nhỏ mà lúc bình thường không đáng bận tâm, bỗng trở thành một nỗi phiền não quá sức chịu đựng.
Kỳ thực, không phải là thế giới có vấn đề, hay người khác quá sai quấy, mà vấn đề nằm chính ngay nơi tâm ta. Khi nhìn đời bằng cái tâm có vấn đề, mang đầy những cảm xúc và thành kiến tiêu cực, thì chúng ta thấy ai cũng thành sai quấy, đụng chuyện gì cũng hóa tổn thương.
Chúng ta luôn có hai xu hướng: nhìn những thứ mình thích, những người mình thương với cặp mắt kính màu hồng, và ngược lại, nhìn những việc mình không muốn, những người mình không ưa bằng chiếc kính tiêu cực màu đen.
Do thói quen phóng đại mọi ưu điểm của những người mình thích, họ trở nên quá lung linh, quá tuyệt vời trong cảm nhận của chúng ta. Mỗi lời họ nói, mỗi việc họ làm đều khiến chúng ta xem là chân lý, ngay cả lúc họ sai, chúng ta cũng khó lòng nhìn nhận cho thông suốt. Ví như những cặp đôi khi mới yêu nhau, thì riêng đối với họ, đối phương luôn đẹp đẽ, dễ thương và toàn ưu điểm. Nếu chẳng may phát hiện đối phương làm chuyện không tốt, thì chúng ta vẫn thừa khả năng và đủ lý lẽ để tự huyễn hoặc bản thân rằng họ không sai.
Hẳn nhiên, chính do cặp mắt kính màu hồng đã khiến cho cách nhìn của chúng ta hóa ra lệch lạc, chúng ta không thấy được mọi người đúng với bản chất chân thực như họ vốn là. Để rồi khi sự yêu thích bên trong mình giảm sút đi, thì hình tượng trong lòng cũng theo đó mà sụp đổ. Chúng ta nhìn ra ở đối phương ngày càng nhiều lỗi lầm và khuyết điểm, chúng ta trở nên hoang mang đau khổ, đến nỗi hoài nghi ngay cả chính bản thân mình.
Điều tương tự cũng xảy ra đối với những người bị chúng ta coi thường, chỉ trích. Chúng ta xé to những sai lầm của họ, đi rêu rao những khuyết điểm mà chúng ta cho rằng thật khó chấp nhận làm sao. Rồi đến một lúc nào đó những người mà trong tâm trí ta vẫn xem như kẻ thù, lại sẵn sàng giúp đỡ và tử tế, thì liệu chúng ta có thể xem như không chút hổ thẹn với lương tâm?
Khi nói lỗi ở người khác, chúng ta vô tình truyền sang người nghe những cảm xúc tiêu cực, bất an. Dòng tâm thức của chúng ta cũng trở nên lộn xộn, đầy những rắc rối y như câu chuyện mà mình đang kể. Theo đó, ấn tượng mà ta để lại trong lòng những người khác chỉ là những cảm giác tiêu cực, để rồi một cách rất tự nhiên, họ sẽ áp dụng đúng sự phê phán, soi xét đó trở lại cho ta.
Hai thái cực nói trên, kể cả việc phóng đại những điều mình thích và phản ứng kịch liệt với điều mình không ưa, tựu chung đều là những cách nhìn thế giới còn chưa đúng đắn. Nên chăng, chúng ta hãy dùng cặp mắt sáng suốt của trí tuệ, dùng tâm thái thiện lương để nhìn nhận cuộc đời.
Thời gian đã khiến cho chúng ta mất đi cái nhìn trong sáng về thế giới, đánh mất những rung cảm hạnh phúc trước cuộc sống vốn đầy màu nhiệm và bình an. Chúng ta không có lúc nào dừng lại để chăm sóc chính mình, mà cứ mải chạy rong ruổi theo những suy nghĩ đúng sai, phải quấy về cuộc đời và về người khác.
Xét cho cùng, lỗi lầm dù của ai đi chăng nữa, vốn chẳng hề ảnh hưởng đến tư cách và phẩm chất của chúng ta. Nó chắc chắn không làm cho chúng ta trở nên đẹp đẽ gì hơn khi phê phán người khác. Mà chính thái độ tiêu cực, thói quen chỉ trích mới khiến chúng ta mắc lỗi với bản thân mình và xấu đi trong mắt của mọi người.
Tìm lỗi của người khác, là tự đem rác rưởi của họ về cất trong nhà. Mỗi phút chúng ta để tâm đến chuyện không tốt, thì mất đi một phút vui vẻ không thể lấy lại. Cuộc đời này ngắn lắm, sẽ chẳng ai có khả năng và trách nghiệm níu giữ cho ta những thời khắc sinh mệnh đang vùn vụt trôi qua. Vậy chúng ta có còn muốn phí hoài cuộc sống để đi phán xét những sai lầm của người khác?
Cách mà chúng ta nhìn người khác, thực chất là đang phản ánh nội tâm của chính mình. Một người đang túng thiếu sẽ thấy khó chịu với những ai dư giả. Một người sân hận sẽ luôn thấy người khác công kích và chọc tức mình. Một người không thành thật sẽ thấy mọi người đầy giả trá. Tất cả những cảm xúc và suy nghĩ tiêu cực đó, đều khởi sinh từ một tâm thức thiếu bình an. Nên điều mà chúng ta cần làm, là quay trở vào bên trong để nuôi nưỡng mảnh đất tâm mình vốn đang ngập đầy giông bão.
Bao nhiêu người trong số chúng ta vẫn đang hằng ao ước có được “một vé đi tuổi thơ”? Đã bao lâu rồi chúng ta không thể nở một nụ cười trọn vẹn? Chúng ta ao ước có được chút hồn nhiên, trong trẻo như trẻ nhỏ, để có thể dễ dàng hạnh phúc và dễ dàng thứ tha.
Nhưng tại ai đã làm cho chúng ta ngày càng trở nên khô cằn, nóng nảy và bất hạnh? Tại ai đã khiến chúng ta luôn cô đơn, lạc lõng ngay chính trong gia đình mình, giữa bạn bè mình và bên cạnh tám tỷ người trên trái đất này?
Là do chúng ta cố chấp mà đeo lên những cặp kính đầy phiền não, những cặp kính sai lầm ngăn cách chúng ta với hạnh phúc hiện tiền. Chỉ cần một lúc nào đó đủ dũng cảm tháo bỏ cặp kính ấy đi, thì cuộc đời sẽ hiện ra tươi mới, thế giới sẽ là chỗ để chúng ta trải nghiệm phúc lạc đủ đầy.
Cuộc đời này ngắn lắm, chúng ta không thể quyết định được chiều dài của sinh mệnh, nhưng có thể tùy ý sử dụng chiều sâu của sinh mệnh, nhìn thế giới một cách thông suốt, giữ cho tâm không phê phán, hơn thua.
Theo Kenh14.vn

Thứ Tư, 24 tháng 10, 2018

14 sự thật về ngành hàng không do chính nhân viên tiết lộ.

 

Sau đây là tổng hợp 14 sự thật do các nhân viên/ cựu nhân viên ngành hàng không Mỹ tiết lộ qua trang Reddit, vài điều có thể sẽ khiến bạn suy nghĩ lại việc di chuyển bằng đường hàng không đấy. 

Ngay cả nếu bạn là một người lui tới các sân bay thì vẫn có rất nhiều sự thật mà chỉ phi công và tiếp viên biết. Sau đây là tổng hợp 14 sự thật do các nhân viên/ cựu nhân viên ngành hàng không tiết lộ qua trang Reddit, vài điều có thể sẽ khiến bạn suy nghĩ lại việc di chuyển bằng đường hàng không đấy.


1.Những chiếc headphone được trang bị trên máy bay

“Ngay cả những chiếc headphone được bọc ni lông nhìn rất tươm tất thì vẫn có khả năng cao là chúng không hề mới toanh như bạn vẫn tưởng bở.Tôi đã từng làm cho một cửa hàng chuyên cung cấp các linh kiện dạng này cho một số hãng hàng không khá nổi tiếng. Sau mỗi chuyến bay hạ cánh, những chiếc headphone này sẽ được lau chùi và bọc ni lông lại hết”.

ảnh hàng không,có thể bạn chưa biết,ngành hàng không,phi công,máy bay,đi máy bay  

2. Liệu có chuyện phi công ngủ gật khi đang lái máy bay?

Câu trả lời là hoàn toàn có. Một nguồn tin tiết lộ rằng ½ số phi công ngủ gật khi đang lái và khoảng ⅓ thời gian một trong hai phi công tỉnh dậy và phát hiện người còn lại cũng đang chìm vào giấc ngủ.

ảnh hàng không,có thể bạn chưa biết,ngành hàng không,phi công,máy bay,đi máy bay  

3. Sự thật về mặt nạ dưỡng khí.

Sự thật là một khi chúng được thả trước mặt mỗi hành khách trong trường hợp khẩn cấp xảy ra, thì bạn cũng chỉ được cung cấp lượng oxy để thở trong khoảng 15 phút. 15 phút là thời gian được cho là đủ để các phi công có thể xoay xở để đưa chiếc máy bay xuống độ cao thấp hơn nơi có chứa oxy. Tuy nhiên, dù cho những chiếc máy bay đang ở trong độ cao thông thường, trong trường hợp những chiếc mặt nạ không đủ dưỡng khí để cung cấp tiếp 15-20 giây là khoảng thời gian trước khi bạn mất ý thức và bất tỉnh.

ảnh hàng không,có thể bạn chưa biết,ngành hàng không,phi công,máy bay,đi máy bay  

4. Vì sao đôi khi những chiếc máy bay lại hạ độ sáng của bóng đèn khi đang hạ cánh ?

Khi những chiếc máy bay hạ cánh vào ban đêm, việc hạ độ sáng của đèn nhằm đề phòng trường hợp khi cần di tản hành khách khẩn cấp ra khỏi máy bay trong lúc máy bay đã hạ cánh. Việc hạ độ sáng cũng sẽ giúp mắt bạn thích nghi với bóng tối và không gặp trở ngại trong việc di chuyển khi ra khỏi máy bay.

ảnh hàng không,có thể bạn chưa biết,ngành hàng không,phi công,máy bay,đi máy bay  

5. Điều bạn nên cân nhắc khi đưa vật cưng của bạn đi theo trên một chuyến bay

“Công việc của tôi là tiếp nhiên liệu cho các máy bay. Sự thật là âm thanh của một chiếc máy bay tạo ra đặc biệt lúc sắp cất cánh là không thể tưởng tượng nổi. Tôi không nghĩ mình có thể hoàn thành công việc nếu không có đồ bảo vệ tai và hãy đặt mình vào vị trí của chúng khi những con vật bạn yêu quý bị nhốt trong những chiếc lồng, chờ đợi để được xếp lên những chiếc máy bay, phải chịu đựng tất cả loại tiếng ồn mà không có một đồ bảo vệ nào.

ảnh hàng không,có thể bạn chưa biết,ngành hàng không,phi công,máy bay,đi máy bay  

6. Sự thật về việc hành khách luôn bị bắt buộc tắt các thiết bị điện tử khi lên máy bay

“Tôi có một người chị gái làm nghề tiếp viên hành không. Chị ấy nói với tôi rằng ngay sau khi đã hoàn thành việc thông báo cho tất cả hành khách tắt hết các thiết bị điện tử, chị ấy sẽ chui vào buồng, lôi điện thoại ra và nhắn tin với bạn bè như bình thường”
Một chia sẻ khác cho hay “Tôi là một phi công và có thể nói việc tắt các thiết bị điện tử khi lên máy bay hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết. Sẽ không có chuyện vì các thiết bị điện tử được sử dụng trên máy bay sẽ khiến chiếc máy bay gặp trục trặc về kĩ thuật nhưng nếu không làm vậy thì phi công sẽ là người bị ảnh hưởng. Cứ thử tưởng tượng mà xem khi bạn ngồi trong buồng lái cố gắng tập trung lái và phải chịu đựng một đống âm thanh hỗn độn của hơn 100 chiếc điện thoại di động đang bắt sóng. Tôi đã từng một hai lần vượt khỏi kiểm soát khi không thể chịu đựng nổi loại tiếng ồn cực nhức đầu ấy”.

ảnh hàng không,có thể bạn chưa biết,ngành hàng không,phi công,máy bay,đi máy bay  

7. Quyền năng “không đùa được” của phi công trên một chiếc máy bay

“Cha tôi đã có hơn 20 năm hành nghề phi công. Ông cho biết gười phi công trưởng có quyền hành gần như vô hạn một khi chiếc máy bay đã cất cánh. Anh được toàn quyền bắt giữ hành khách, tạo ra luật, và tất cả mọi điều khác mà anh muốn”.

ảnh hàng không,có thể bạn chưa biết,ngành hàng không,phi công,máy bay,đi máy bay  

8. Về việc uống nước khi đi máy bay

“Đừng uống nước nếu chúng không được đựng trong một cái chai. Một cựu nhân viên chuyên bốc xếp hàng hóa nhấn mạnh việc KHÔNG BAO GIỜ đụng vào loại nước uống nào mà không phải nước uống đóng chai. Lí do là vì việc xử lí chất thải của một chiếc máy bay sau một chuyến bay và chuẩn bị nước uống cho chuyến bay kế tiếp là hai công việc liền kề nhau và đôi khi được thực hiện bởi cùng một người !”

ảnh hàng không,có thể bạn chưa biết,ngành hàng không,phi công,máy bay,đi máy bay  

9. Cẩn thận khi thưởng thức trà hay cà phê trên máy bay

“Nước dùng để pha chế cà phê hay trà thường khá dơ bẩn. Loại nước này đáng lẽ không bao giờ được sử dụng để pha chế. Tuổi thọ của thùng chứa nước của một số sân bay đôi khi lên đến...60 năm và ít khi được lau dọn. Hậu quả là những chiếc thùng chứa nước này có rong rêu bám đầy trên vách thành và ở nhiều nơi, rêu bám dày đến mấy inch”.

ảnh hàng không,có thể bạn chưa biết,ngành hàng không,phi công,máy bay,đi máy bay  

10. Về phòng vệ sinh trên máy bay

Ngay cả khi có người bên trong thì chúng vẫn có thể được mở từ bên ngoài. Cái then dùng để mở khóa thường được giấu đằng sau tấm bảng ‘No smoking” được treo trên cửa. Bạn chỉ cần gỡ tấm nhựa ra và gạt then để mở khóa.

ảnh hàng không,có thể bạn chưa biết,ngành hàng không,phi công,máy bay,đi máy bay  

11. Thêm một sự thật bất ngờ về phi công

“Nếu bạn sử dụng của một hãng hàng không uy tín sẽ không đồng nghĩa với việc toàn bộ phi công đều là người có kinh nghiệm lâu năm. Có thể chuyến bay bạn đang chọn được đảm nhiệm bởi những người làm việc theo hợp đồng. Những người như thế thiếu hẳn kinh nghiệm cũng như không được đào tạo kĩ càng, bởi thế nên họ đút lót không ít để được ngồi vào ghế phi công”.

ảnh hàng không,có thể bạn chưa biết,ngành hàng không,phi công,máy bay,đi máy bay  

12. Sự thật về độ sạch sẽ trên những chiếc máy bay

“Tôi từng làm tiếp viên cho hãng Southwest. Bạn thắc mắc về những cái chăn và cái gối phải không? Thành thực mà nói thì những chiếc gối này chỉ được bọc lại vỏ khác và chất trong cabin cho những chuyến bay tiếp theo. Lần duy nhất tôi xếp những chiếc gối hoàn toàn mới là khi tôi phục vụ một chuyến bay đầu tiên của hãng tại một nơi cung ứng hàng hóa”.

ảnh hàng không,có thể bạn chưa biết,ngành hàng không,phi công,máy bay,đi máy bay  

13. Và những thứ máy bay thường vận chuyển lại là…

Các cơ quan nội tạng cơ thể người. Hầu hết các chuyến bay nội địa đều được dùng để vận chuyển hài cốt và nội tạng!

ảnh hàng không,có thể bạn chưa biết,ngành hàng không,phi công,máy bay,đi máy bay  

14. Động cơ máy bay

“Máy bay không có động cơ có thể tiếp tục lượn trong một khoảng thời gian khá lâu. Một phi công tiết lộ với tôi rằng nếu giả sử nếu như cả hai động cơ chính đều hỏng, chiếc máy bay ấy vẫn có thể bay tiếp 6 mét đường biển với mỗi 5000 feet độ cao (feet là đơn vị đo chiều dài của Anh, xấp xỉ 0,3048 mét). Và nếu một chiếc máy bay ở độ cao 35,000 ft, nó vẫn có thể bay 42 mét mà không cần động cơ. Đây cũng chính là lí do lí giải cho việc hầu hết các tai nạn máy bay đều xảy ra khi đang tiếp đất”.

ảnh hàng không,có thể bạn chưa biết,ngành hàng không,phi công,máy bay,đi máy bay  
-ST-

Đau khổ lớn nhất không phải là không có thứ mình muốn, mất đi thứ mình yêu, mà là…

Một buổi sáng nọ, không khí mát dịu, bầu trời trong xanh với những áng mây ngũ sắc. Những giọt sương ban mai cũng lấp lánh trên những nụ hoa và cả trên những chiếc lá non, ngọn cỏ. Thi thoảng có những cơn gió nhè nhẹ thổi tới mang theo hương thơm êm dịu của nhánh lan rừng mới nở bên hiên chùa. Trên cành cây những chú chim cũng bắt đầu ríu rít gọi nhau kiếm mồi.
Tiểu hòa thượng Nhất Thiền đứng trong sân chùa đưa mắt nhìn theo chú chim non đang tung tăng chuyền cành và dang đôi cánh nhỏ của mình để tập bay. Chú chim non đang học những bài tập bay đầu đời, rồi đây chú sẽ tung đôi cánh mà bay lượn khắp nơi, làm bạn với bầu trời, đến những nơi mà chú thích. Sư phụ của Nhất Thiền đang quét sân. Trông thấy chú đứng ngây người hồi lâu, bèn tiến đến hỏi. Nhất Thiền nói: “Sư phụ, người xem những chú chim kia thật sung sướng biết bao!”. 
Sư phụ ngừng tay chổi, đưa mắt nhìn những chú chim non đang học chuyền cành, cảm thán nói: “Nhất Thiền à, con xem, sau khi học bay được rồi, những ngày tháng sau này chú chim kia sẽ không còn muốn đáp xuống mặt đất nữa. Và con người cũng lại như thế, một khi đã quen sống đủ đầy sung túc thì đến khi phải húp cháo trắng qua ngày sẽ chẳng thể chịu được, cảm thấy cuộc đời thật vô vị nhàm chán. Vậy nên, con người ta đau khổ không phải là vì không đạt được thứ mình muốn, mà là vì lo sợ khi có rồi sẽ lại mất đi. Thất bại cũng vậy, đôi khi thất bại không phải là bởi nếm trải quá nhiều khổ cực mà là bởi vẫn còn hoài niệm về tháng ngày sung sướng khi xưa”.
Mỗi người đều phải đối diện với rất nhiều mất mát trong cuộc đời. Nếu như chúng ta coi những thứ mất đi là một kỷ niệm đẹp, rất có thể chúng ta sẽ phát hiện rằng những gì ta từng coi là không thể thiếu trong cuộc đời thì nay chỉ giống như đóa hoa lìa cành mà thôi. Quãng đường đã qua chỉ là một thảm vương đầy hoa rơi, không cần ta phải nhặt lại những đóa hoa đã mất.
Đau khổ lớn nhất không phải là không có thứ mình muốn, mất đi thứ mình cần, mà là…
Quãng đường đã qua chỉ là một thảm vương đầy hoa rơi, không cần ta phải nhặt lại… (Ảnh: facebook.com)
Đau khổ lớn nhất trong cuộc đời không hề liên quan đến được và mất mà liên quan đến vấn đề ham muốn. Đó là khi chúng ta muốn có được một thứ gì đó và cho rằng nó là điều cần thiết, lúc chưa có thì mong muốn ước ao, đến khi có rồi lại sợ sẽ mất đi. 
Nhưng cũng có khi, mất đi không phải là điều đáng tiếc, có chăng chỉ là do bản thân đặt trọng tâm không đúng mới khiến chúng ta không nhận ra chính mình.
Theo CmoneyMinh Vũ biên dịch

Học chấp nhận chính là chìa khóa của hạnh phúc

Kỳ thực, trên đời này không ai có thể khiến chúng ta đau khổ ngoài chính bản thân mình, và cũng không ai có thể mang lại hạnh phúc cho chúng ta ngoài bản thân mình ra…
Học cách chấp nhận cuộc sống
Trong cuộc sống, không ai có trách nhiệm phải quan tâm đến sự tủi thân uất ức của chúng ta, cũng chẳng ai có trách nhiệm phải quan tâm đến sự thất vọng của chúng ta. Vậy nên, chúng ta cần phải đối diện với sự thật, cần phải học được cách chấp nhận vạn sự vạn vật trên cuộc đời này. Nếu như có ai đó thất tín với chúng ta, chúng ta chỉ trích họ liệu có tác dụng thay đổi được gì không? Đương nhiên là không thể. Điều có thể chính là học cách chấp nhận, xem đó như là một bài học.
Người khác lừa dối chúng ta, chúng ta phơi bày sự thật của họ liệu có thể đảo ngược thời gian không? Đương nhiên là không thể. Vậy nên hãy chấp nhận nó, chấp nhận một sự thực rằng: “Vì chúng ta có giá trị nên mới bị người khác lợi dụng”.
Nếu như có ai đó nói xấu bạn, bạn tranh luận đúng sai với họ liệu có thể thay đổi thành kiến của họ không? Đương nhiên là không thể. Điều có thể chính là chấp nhận sự thật này, và đường hoàng sống tiếp không hổ thẹn với lương tâm. Trong cuộc sống, chúng ta không thể mong muốn tất cả mọi người đều thuận ý với mình. Kỳ thực, người đầu tiên phải nghe những lời nói xấu về bạn lại chính là người nói ra chúng.
Và cũng ví như khi người thân của chúng ta phải ra đi, chúng ta đau khổ kêu gào hỏi có thể mang họ quay trở về hay không? Câu trả lời chắc chắn là không! Điều có thể vẫn cứ là phải chấp nhận sự thật đau buồn đó. Cuộc sống chính là như vậy, có hợp ắt có ly, bi thương ly hợp đó là điều không thể tránh.
Học cách chấp nhận cuộc sống
Cuộc sống chính là như vậy, hợp tan ly biệt, chúng ta cần chấp nhận và vượt qua. (Ảnh qua facebook)
Nắm chắc phút giây hiện tại
Thế gian vốn dĩ không có việc nào không thể làm, không có con đường nào không thể đi, chỉ có lòng người đủ quyết tâm hay không. Đau khổ, trở ngại, vấp ngã, yêu và hận, tất cả đều chỉ là những mảnh ghép của cuộc đời, nhờ có chúng mà đời thêm màu sắc. Vậy nên, hãy nắm chắc hiện tại, sống cho thực tế với chính mình trong mỗi phút giây.
Có thể mỗi chúng ta đều luôn mơ ước và hy vọng ngày mai tươi sáng, tuy nhiên ngày mai có thật sự tươi sáng hơn không? Ngày mai liệu chúng ta có thực sự bắt tay vào thực hiện những ước mơ, hoài bão của chính mình hay không? Chỉ có sống với hiện tại, chỉ có nỗ lực với hiện tại mới là sống cho ngày mai tươi sáng. Cuộc sống là không có chờ đợi ngày mai, hãy bắt tay vào làm sớm nhất có thể.
Bảo trì thiện lương, bao dung, buông bỏ là chìa khoá hạnh phúc
Kỳ thực, mỗi một lần đau khổ chính là một lần trưởng thành. Có những lúc chúng ta khóc vì không thể có một đôi giày đẹp để đi, nhưng ngoài kia còn có bao nhiêu người ngay cả đôi chân còn khiếm khuyết. Vậy nên, thà rằng khoan dung cho người khác chứ không cầu người khác khoan dung bản thân mình.
Vì sao người khác ám hại chúng ta, đánh chúng ta, phỉ báng chúng ta mà chúng ta vẫn không nên hận họ? Dù bất kỳ hoàn cảnh nào chúng ta vẫn nên bảo trì một tấm lòng thiện lương thanh tỉnh. Là vì thiện lương chính là bản tính của mỗi người. Làm người, chúng ta không thể chọn con đường ác được, bởi ác có ác báo, thiện có thiện báo.
Trên phương diện tình cảm, bao dung cho khuyết điểm của người khác chính là bao dung cho chính mình. Trên đời này không có cuộc hôn nhân hoàn mỹ, hạnh phúc chính là thành quả của sự bao dung cấu thành.
Cuộc sống thoải mái không phải là cuộc sống đầy đủ nhất, mà là cuộc sống có thể buông bỏ được nhiều nhất. Buông bỏ ham muốn, buông bỏ dục vọng tham lam, buông bỏ so đo với người khác càng nhiều thì hạnh phúc càng nhiều. Suy cho cùng, vàng đầy kho, áo đầy nhà, biệt thự nghìn thước thì cũng ngày cơm ba bữa áo quần hai bộ, tối giường một chiếc mà thôi. Tham lam mọi thứ cũng chỉ là vật ngoài thân nhưng khổ lại ở trong lòng. Sống trong ánh mắt của người khác cũng chính là phó mặc cuộc đời cho người khác quản, đó đâu còn là chính mình nữa.
Bảo trì thiện lương, bao dung, buông bỏ là chìa khoá hạnh phúc
Cuộc sống thoải mái không phải là cuộc sống đầy đủ nhất, mà là cuộc sống có thể buông bỏ được nhiều nhất… (Ảnh qua facebook)
Mong cầu người khác hiểu mình không bằng tự mình hiểu được chính mình. Thế gian trăm nghìn biến hóa, lòng người cũng như gió thổi thuyền đưa, sớm chiều thay đổi cũng là điều dễ gặp. Vậy nên đâu là ý nghĩa cuộc đời, đâu là đạo lý nhân sinh? Chúng ta chỉ có thể hạnh phúc khi tìm được cho mình đáp án.
Đau khổ của con người thông thường đều bắt nguồn từ những theo đuổi phù hoa của chính mình mà thôi. Khi con người học được cách chấp nhận với hiện tại và buông bỏ dục vọng càng nhiều, thì đau khổ càng ít, hạnh phúc càng nhiều. Kỳ thực, trên đời này không ai có thể khiến chúng ta đau khổ ngoài chính bản thân mình, và cũng không ai có thể mang lại hạnh phúc cho chúng ta ngoài bản thân mình ra.
Quá khứ đã qua mà tương lai còn chưa tới, đường đời sau này của mỗi chúng ta, sướng hay khổ, buồn hay vui đều do chính mình quyết định. Học cách chấp nhận với thực tại chính là chìa khóa bước vào cánh cửa hạnh phúc của tương lai.
Theo bldaily.comMinh Vũ biên dịch

Phép màu từ bài hát của người anh trai

Like any good mother, when Karen found out that another baby was on the way, she did what she could to help her 3-year old son, Michael, prepare for a new sibling. They find out that the new baby is going to be a girl, and day after day, night after night, Michael sings to his sister in Mommy’s tummy.
Như những bà mẹ khác, Karen đã chuẩn bị tâm lý cho cậu con trai Michael đón nhận đứa em sắp chào đời. Bé sau sẽ là bé gái và tuy mới 3 tuổi nhưng Michael cứ áp đầu vào bụng mẹ, hát cho em nghe cả ngày lẫn đêm.
Người anh trai hát cho em nghe cả ngày lẫn đêm
The pregnancy progresses normally for Karen, an active member of the Panther Creek United Methodist Church in Morristown,Tennessee. Then the labor pains come. Every five minutes every minute. But complications arise during delivery. Hours of labor. Would a C-section be required?
Thai kỳ diễn ra thật bình thường đối với Karen, một thành viên năng động của nhà thờ Panther Creek United Methodist ở Morristown, Tennessee. Và bỗng những cơn đau chuyển dạ bắt đầu. 5 phút một lần và rồi mỗi phút lại 1 cơn. Càng lúc càng đau. Chuyển dạ hàng giờ nhưng vẫn chưa sinh được. Liệu có bị chỉ định mổ không?
Finally, Michael’s little sister is born. But she is in serious condition. With siren howling in the night, the ambulance rushes the infant to the neonatal intensive care unit at St. Mary’s Hospital, Knoxville, Tennessee. The days inch by. The little girl gets worse. The pediatric specialist tells the parents, “There is very little hope. Be prepared for the worst”.
Cuối cùng rồi em gái bé nhỏ của Michael cũng chào đời nhưng bé lại ở trong tình trạng nguy kịch. Còi hú liên hồi, xe cấp cứu xé màn đêm khẩn cấp chuyển bé về trung tâm chăm sóc đặc biệt của bệnh viện St. Mary’s Hospital, Knoxville, Tennessee. Thời gian như ngừng trôi. Bệnh tình của bé ngày càng trầm trọng. Chính các bác sĩ cũng trực tiếp nói chuyện với vợ chồng Karen: “Hy vọng mong manh lắm. Gia đình nên chuẩn bị tinh thần cho tình trạng xấu nhất”.
Karen and her husband contact a local cemetery about a burial plot. They have fixed up a special room in their home for the new baby – now they plan a funeral.
Karen và chồng đã liên lạc với nghĩa trang địa phương để lo hậu sự cho con. Mới hôm qua họ còn sửa chữa, trang hoàng phòng riêng cho con gái, vậy mà giờ đây họ phải lên kế hoạch làm đám tang cho con.
Michael, keeps begging his parents to let him see his sister, ‘I want to sing to her,’ he says.
Michael vẫn vô tư nài nỉ bố mẹ cho mình vào bệnh viện thăm em, “Con muốn hát cho em nghe”.
Michael nài nỉ mẹ cho đến bệnh viện thăm em
Week two in intensive care. It looks as if a funeral will come before the week is over. Michael keeps nagging about singing to his sister, but kids are never allowed in Intensive Care. But Karen makes up her mind. She will take Michael whether they like it or not. If he doesn’t see his sister now, he may never see her alive.
Cứ ngỡ là bé sẽ ra đi sau khi chào đời được 1 tuần. May mắn sao, một tuần đã qua đi. Mọi người lo lắng bước vào tuần thứ hai và Michael vẫn kèo nài xin được hát cho em nhưng trẻ con không được phép vào phòng chăm sóc đặt biệt. Karen quyết định. Cô sẽ dẫn con vào cho dù y bác sĩ bệnh viện có tán thành hay không. Không cho con gặp em bây giờ thì có thể sẽ chẳng bao giờ nó gặp được đứa em nó đã hát cho nghe từ khi còn nằm trong bụng mẹ.
She dresses him in an oversized scrub suit and marches him into ICU. He looks like a walking laundry basket, but the head nurse recognizes him as a child and bellows, “Get that kid out of here now! No children are allowed”.
Mặc cho Michael một bộ đồ khá rộng, Karen dẫn con vào phòng chăm sóc đặt biệt. Nhìn Michael cứ như cái giỏ đựng quần áo biết đi. Bất ngờ, hai mẹ con đụng đầu với cô y tá trưởng ngay ngoài cửa: “Trẻ con không được vào đây. Dẫn nó ra ngoài”.
The mother rises up strong in Karen, and the usually mild-mannered lady glares steel-eyed into the head nurse’s face, her lips a firm line. “He is not leaving until he sings to his sister!” Karen tows Michael to his sister’s bedside. He gazes at the tiny infant losing the battle to live. And he begins to sing.
Người mẹ trong Karen choàng tỉnh. Người phụ nữ thường ngày vẫn hòa nhã lại nhìn người y tá trưởng với ánh mắt lạnh như thép, miệng đanh lại: “Thằng bé chẳng phải đi đâu cho đến khi nó hát cho em nó nghe xong”. Karen kéo Michael đến giường bệnh của em nó. Ngắm nhìn đứa em bé nhỏ đang lùi dần trong cuộc chiến giành lấy sự sống, Michael cất tiếng hát.
Anh trai hát cho em nghe khi em đang trong tình trạng nguy kịch
In the pure hearted voice of a 3-year-old, Michael sings: “You are my sunshine, my only sunshine, you make me happy when skies are gray”.
Giọng trong trẻo, tràn đầy tình thương yêu, Michael hát: “Em là ánh nắng, là tia nắng duy nhất của anh. Dù bầu trời toàn mây đen, em vẫn làm cho anh cảm thấy hạnh phúc”.
Instantly the baby girl responds. The pulse rate becomes calm and steady. Keep on singing, Michael.
Ngay lập tức, bé gái có phản ứng. Mạch đập đều đặn dần. Michael vẫn hát.
“You never know, dear, how much I love you, Please don’t take my sunshine away”.
“Em không biết rằng anh thương em biết dường nào. Xin đừng mang ánh nắng đi”.
10
(Ảnh: chunkymonkeyphotography.com)
The ragged, strained breathing becomes as smooth as a kitten’s purr. Keep on singing, Michael.
Hơi thở rối loạn giờ đã nhẹ nhàng, đều đặn. Michael vẫn hát.
“The other night, dear, as I lay sleeping, I dreamed I held you in my arms…” Michael’s little sister relaxes as rest, healing rest, seems to sweep over her. Keep on singing, Michael. Tears conquer the face of the bossy head nurse. Karen glows.
“Em ơi, đêm nọ khi nằm ngủ, anh mơ thấy mình ôm em…”. Khuôn mặt của em Micheal bỗng trở nên thanh thản như đang ngủ. Michael vẫn hát. Nước mắt ướt đẫm khuôn mặt người y tá trưởng. Karen vui mừng.
“You are my sunshine, my only sunshine. Please don’t, take my sunshine away”.
“Em không biết rằng anh thương em biết nhường nào. Xin đừng mang ánh nắng đi”.
Funeral plans are scrapped. The next, day-the very next day-the little girl is well enough to go home!
Kế hoạch chuẩn bị đám tang bị hủy bỏ. Ngày hôm sau và ngày hôm sau nữa… rất nhanh, cô bé hồi phục và được mang về nhà. 
Woman’s Day magazine called it “the miracle of a brother’s song”.The medical staff just called it a miracle. 
Tạp chí Phụ nữ đã đặt tên cho câu chuyện cảm động này là “Phép màu từ bài hát của người anh trai”. Ngay cả y bác sĩ, những người làm khoa học cũng gọi đó là “Phép màu”.
The message in this story is that: Never give up on the people you love. 
Thông điệp qua câu chuyện này đó là: Đừng bao giờ từ bỏ để cứu sống người mình yêu thương. 
-ST-